Originally Posted by
nghuan
Giúp em dịch đoạn này nhé
Once we had days, nights, with suns and moons
and all those little twinkly things
The city was filled with joy.
We would entertain each other
with our astonishing skills.
"Excuse me, sir, are you in show business?"
"No, I'm not."
"Then kindly get your feet off the stage."
Those days are gone.
Chúng ta đã từng có ngày, đêm với mặt trời và mặt trăng
và tất cả những ngôi sao nhỏ bé lấp lánh
Thành phố ngập tràn tiếng cười niềm vui
Chúng ta tận hưởng với nhau những kỹ năng đáng ngạc nhien của mỗi người.
"Xin lỗi ngài, ngài đang bận trình diễn đấy à?"
"Không, đâu có diễn xuất gì"
"Vậy thì xin ngài vui lòng rời khỏi sân khấu giùm"
Những ngày (tươi đẹp) ấy đã qua rồi.
Dài quá không có thì giờ nên tự dịch rồi ai đó họ sửa hay góp ý cho
Đoạn này nữa ạ. Đoạn này là 1 ông già kể chuyện 1 cô công chúa (có phép thuật) xây dựng thành phố của mình
In the beginning,she found herself in a new and empty space.
And all was white
and the corners were a bit flaky,
and the carpet was a bit manky
but it was a good space.
And she sat in the center
and saw a clean white sheet of void
She held the charm to her face
And reflected in the charm
was a city of lost horizons
and tall and towering stories
And just as it had been reflected
in the charm,
so it appeared in the void
And when there was no more room
she turned it over
and continued on the other side
So the void was filled
from corner to corner on both sides
A city of front and back
A city of light and shadow.
Then she rested on her bed
and dreamed of her creation
and the lives that inhabited it
And in the days that followed
there were other voids and other lights
and other shadows
The charm,
she placed beneath the sign of the queen
to show the city
that she knew it would never be finished,
because the city was her life and her dream
and it would live forever.
Và một câu này nữa ạ
I'm out of riddles,
but how about a "knock-knock" joke.
I know the best one in the world.