Code:
Chapter 2 : Ngôi mộ lạnh giá
......................................................................
... Hai hoặc ba nghìn năm sau đó .
_ Ôi thôi bồ ơi ! Chết mình rồi ..- Một cô gái chợt thốt lên ở công viên .
Cô gái đó 17 tuổi , khá xinh đẹp với làn da trắng hồng . Mái tóc đen buộc cột ra sau lưng nhưng để một phần tóc ở hai mai rủ ra phía trước . Cô ấy mặc chiếc quần bò lửng với chiếc áo phông màu xanh nhưng bây giờ đã được nhuộm trắng một phần trước ngực bởi..cây kem của mình .
_ Hihi ! -Một cô gái khác bật cười - Ai bảo bồ không cẩn thận chứ Gin .
_ Hứ ! Còn cười..ghét ! -Gin trau mày .
Gin là tên viết tắ của Jean Chuck , một cô gái học cấp 3 ở New Zeshine . Còn cô gái vừa cười kia là Lee Herbage , người ta thường gọi cô là L.H .Lee 19 tuổi , đang học đại học . Cô nàng này có mái tóc nâu , hơi xoăn , phủ trên khuôn mặt tròn với cái mũ cao dễ thương . Lee phải hơn Gin tới một cái đầu nếu họ đứng cạnh nhau .
_ Giời ạ ! Thế này thì thay làm sao được chứ ! Hông lẽ đón xe bus về nhà chứ lại ! - Gin cắn môi , nhìn vào vết kem còn bám trên áo .
_ Ơ ..thôi , chờ tên Mèo hoang và Max tới đã , rồi tụi mình về kí túc xá . Mình sẽ cho bồ mượn đồ của mình - Lee nói .
_ Đành vậy chứ biết sao... - Gin nói đầy cam chịu .
_ Mà bọn họ kìa ! - Lee Herbage chỉ tay về phía cổng công viên , reo lên .
Gin mỉm cười ,quên phứt luôn vụ cái áo dính kem , vẫy tay chào 2 người đang tiến tới . Đó là bạn của họ , Max và Mèo hoang .
Mèo hoang hay còn gọi là mèo đực hoặc ..mèo đại cả , thâm chí là cả..mèo thiến ( theo cách mà Gin vẫn gọi ).Mèo cũng chính là anh trai của Gin . Và tên hắn là James Chuck . Sở dĩ hắn được gọi là Mèo vì hắn rất yêu quý loài động vật này , hơn nữa , trông hắn cũng chẳng khác nào con mèo béo ú cả . Cao lêu nghêu , hai mắt to, tròn với mái tóc đen bóng nhưng rối tung bù xù .. Hắn hoàn toàn có thể trở thanh đo vật với cánh thay hộ pháp chắc nịch của mình , nhưng trái lại , mèo rất hiền lành , thậm chí..rất dễ bắt nạt .
Còn Max , hắn có lẽ giống những người xung quanh hơn là Mèo . Cao hơn Gin nửa cái đầu , hắn là một kiểu mẫu người điển hình mà ta có thể bắt gặp ở bất cứ đâu . Điểm khác biệt có lẽ ở chỗ hắn trắng hơn những tên con trai cùng lứa và ở một điểm nữa , hắn có một vết sẹo nhỏ , tạo thành vòng tròn ở bên tay trái , ngay sát bả vai . Max cũng chẳng biết tại sao nó lại có vết sẹo đó , có thể là nó có ngay từ khi mới sinh ra ...
_ Sao 2 người đến muộn thế ? Tụi này chờ nửa tiếng nè ! Bạn bè kiểu gì mà kì cục thế chứ ! - Lee trách móc .
_ Ở..- Mèo lúng túng trả lời - tụi này..kẹt xe mà.
_ Kẹt xe ! Điêu dễ sợ . Bồ nghĩ mình ngốc vậy hả ? Ở đất Hải Phòng này mà kẹt xe được sao ? - Lee căn vặn .
_ Chài ơi ! - Mèo vội giải thích - Ý mình là xe mình bị hỏng , không mượn được . Vì vậy mình với Max đi bộ đến đây mà ...Bồ thiệt tình.
Lee bĩu môi , hết nhìn Mèo lại quay sang Max , nghi ngờ hỏi :
_ Thiệt không ?
_ Thiệt mà ! - Max đáp.
_ Nó không nói dối đâu , bồ biết mà - Mèo hưởng ứng .
_ Ừ , Lee à , tên mèo thiến không dám đâu . Bỏ qua hắn đi - Gin lúc này mới lên tiếng .
Mèo Hoang nhăn mặt nhìn Gin :
_ Cái kiểu em gái gì mà cứ bảo anh mình là mèo thiến thế nhỉ ?
_ Kế - Gin hất mặt đi chỗ khác .
Max phì cười , nó nói :
_ Thế bây giờ đi đâu đây cả nhà ..Mà..- Max chợt nhìn vào áo Gin - em..xài mốt.. mới à ?
_ Á ..- Gin chợt thốt lên .
Cô bé ngượng nghịu nhìn chiếc áo của mình .
_ Em không cẩn thận nên..bị dính kem ấy mà . Em đang chờ 2 người tới để còn về kí túc nè .
_ Ơ , chưa đi chơi mà đã về kí túc á ? - Mèo tiu nghỉu rên lên .
_Không ! - Lee nói - Về cho gin thay đồ thôi mà..
_ Vậy còn nghe được chứ ! Phù...
................................
Một lúc sau , ở kí túc xá Đại học . Max và mèo ngồi kềnh càng trên chiếc ghế dài xem tivi , chờ Gin và Lee ở phòng bên .
_ Bồ sao thế nhở ? Để yên một kenh coi nào ! - Max cáu tiết nói .
Mèo nằm vắt vẻo , chân gác lên đùi Max và tay bấm tanh tách cái điều khiển .
_ Chán chứ sao ! Chẳng có gì hay cả - Mèo lầm rầm.
Max chép miệng , nó giằng lấy cái điều khiển từ tay con mèo điên .
_ Để mình bấm vậy ! Bồ đúng là...
"Tạch" , Max chuyển sang kênh thời sự .
Mèo uể oải quay người nằm kềnh ra ghế .
_ Hai bà kia lâu thế trời !
_ Bồ cằn nhằn vừa thôi , tụi con gái mà ....
_ Ờ ... Chỉ là... Ê ! CÁI gì kìa !!! - Mèo chợt ré lên ..
Nó ngồi bật dậy chỉ tay về ti vi...
_ Gì vậy ? – Max ngạc nhiên .
Nó cũng chăm chú nhìn vào đó . Tivi đang chiếu một đoạn phóng sự gửi qua vệ tinh từ một con tàu nghiên cứu ở Bắc cực :
“Đây thực sự là điều rất ấn tượng . Chúng tôi khi đang nghiên cứu lớp băng ở sâu 20 mét mũi phía nam thì tình cờ phát hiện ra ngôi mộ này”- một thuỷ thủ trong đoạn phim nói .
Anh ta kéo chiếc camera theo tới một căn phòng trong chiếc tàu .
“Thật kì lạ , chưa bao giờ tin được . Qua nghiên cứu sơ bộ của chúng tôi , ngôi mộ này có tuổi thọ tới 2500 năm … À , giáo sư Frink , ông ấy sẽ giúp chúng ta biết rõ hơn”.
Đoạn phim chuyển sang một người đàn ông trung niên đang bước vào …
“À vâng ! Quả là chưa có bao giờ . Ngôi mộ này khắc hoa văn của một nền văn minh mà không hề có trong lịch sử . Và chúng tôi cũng chưa bao giờ nghe tới hay biết tới tại sao ngôi mộ này lại ở nơi này…”
_ Nè , hai người xem cái gì thế - Lee chợt nói .
Cô nàng và Gin đi vào trong phòng . Gin đã thay một chiếc áo phông khác , màu tím và dường như hơi quá khổ so với mình .
_ À , cái tin trên tivi ấy mà … - Max trả lời .
Gin cũng liếc nhìn nhưng Lee thì khác. Cô nàng vớ ngay cái điều khiển và… “tạch”. Tivi tắt ngóm .
_ Ê ê … đang xem mà ! – Mèo kêu lên .
_ Bây giờ là giờ đi chơi ! Bồ quên à – Lee cao giọng .
_ Ơ.. thì…đi ! – Mèo cam chịu nói.
Rồi bốn người đứng dậy , kéo nhau ra ngoài….
……………………………
Tối hôm đó , ở một nơi nào đó gần Bắc cực…
_ Thuyền trưởng , tối nay trời đẹp quá ha ! - Một người , có lẽ là thuyền phó , nói .
_ Ừ ! - Thuyền trưởng đáp – Hy vọng thời tiết cứ tốt như mấy hôm nay . Như thế chúng ta có thể … CÁI GÌ THẾ ? – Ông chợt thốt lên .
“Vù….” - Một bóng đen xuất hiện , vun vút lao tới con tàu và..biến mất .
_ Gì vậy ? - Thuyền phó ngạc nhiên nhìn xung quanh .
_ Tôi không biết , anh báo cho các thuỷ thủ đoàn xem thử đi !
_ Vâng ,thưa ngài .
_ “Ta nghĩ là không cần đâu” - Một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng họ .
Cả thuyền trưởng và thuyền phó đều giật mình , quay lại . Trước mặt họ là một người mặc chiếc áo chùm đen đang phần phật bay trong gió , che kín cả mặt . Một kẻ mà người ta run sợ ngya từ vẻ u ám toát ra từ hắn .Và xung quanh là..máu , máu khắp nơi , la liệt bên cạnh xác chết của các thuỷ thủ đoàn và các giáo sư .
_ ÔNG.. là ..là ai ? - Thuyền trưởng lắp bắp nói .
_ “Pentrius” - Kẻ lạ mặt thì thào đáng sợ .
_ Pen..tris… - Thuyền trưởng run rẩy .
Và ngay trước khi ông nói hết câu thì “kẻ lạ mặt” đã giờ cánh tay lên , để lộ ra một bàn tay kim loại hướng về phía hai người .
“Avaroth” – Pentrius nói thầm .
“ROẸTTTTT…” - Một ánh sáng mạnh mẽ như những tia sét phóng tới hai người từ tay Pentrius .
_ AAAAAA… !!!!
Thuyền trưởng và thuyền phó chỉ kịp gào lên một tiếng thét khủng khiếp trước khi họ bị nhấc bổng lên không trung và…
“Bộp” - Hai cái xác cháy đen thui , khói vẫn còn bốc lên khét lẹt ,vật xuống sau vài giây .
Pentrius lạnh lùng đi vào một căn phòng gần đó .
“RẦM” – Cánh cửa bật tung khi hắn vừa tiến tới .
Trong căn phòng đó có một ngôi mộ bằng đá hoa cương trắng toát và lạnh lẽo . Hắn bước vào , hai bàn tay sắt mân mê cái nắp mộ một cách cẩn thận .
“Epecto” – Pentrius rít lên qua kẽ môi khẽ mở .
“Tách..tách..tạch..” – Ngôi mộ rung lên sau câu thần chú .
Và từ từ , từ từ nắp mổ mở ra . Ở trong đó có một người , một người với mới tóc bờm sư tử , một người còn đáng sợ hơn cả Pentrius nhiều lần .
Pentrius quỳ xuống , cúi đầu tôn kính trước ngôi mộ đang mở nắp :
_ Kẻ tôi tớ hèn mọn đã đến , thưa chúa tể vĩ đại và đầy quyền năng , Gorgo , chủ nhân của tôi …
…………………………………………………