Warning: preg_replace(): The /e modifier is deprecated, use preg_replace_callback instead in ..../includes/class_bootstrap.php(430) : eval()'d code on line 456 Literary Translation
Ngôi Nhà Cát Trắng - Nguyễn Phương Liên The House on White Sand
Đêm đêm, nó hú. Tiếng xích sắt đập loảng xoảng vọng từ tầng cao, trong thanh vắng nghe càng ghê rợn. Tôi rùng mình tỉnh giấc, mắt chong chong nhìn vào bóng tối, cố tưởng tượng ra một gương mặt phần CON nhiều hơn phần NGƯỜI đang vật vã cùng cơn nghiền mà không rõ nét…
At night he wailed. The clanging of the iron chains echoed from a higher floor, sounding even more horrifying in the stillness of the night. I shuddered awake, staring into darkness, trying to conjure up a face, more animal than human, writhing from an addiction attack, but not able to make out its features…
Những giọt mưa từ nóc nhà ga dột nát chảy loang lổ trên gương mặt mẹ tôi, đen bụi bặm của một ngày lam lũ. Chỉ thúng bắp luộc bọc ni-lông kín mít là khô ráo để chờ chuyến tàu 12 giờ đêm. Con cào cào ngô to tướng Tuấn bắt cho hồi chiều ngọ nguậy trong túi quần. Mẹ bảo tôi, giọng khản đục: “Về ngủ đi con, vặn nhỏ đèn cho mẹ”. Tôi nhảy chân sáo trên những thanh ray tàu loáng nước. Tiếng kéo còi dài. Lại một con tàu chở hàng vào ga…
Raindrops from the leaky roof of the dilapidated train station dripped spottily on my mother’s face, dust-blackened from a day toiling in the field. Only the basket of boiled ears of corn tightly wrapped in a plastic bag remained dry, awaiting the midnight train. The giant corn locust that Tuấn caught for me in the afternoon wiggled in my trouser pocket. “Go home and go to bed, dear. Turn the lamp down low for mom.” My mother said, her voice dull and hoarse. I skipped on the rail beams glistening with the rain water. A horn blew steadily. Another freight train was again pulling into the station…
Nhà bên vừa kẹt cửa. Gã Tạo xe ôm say khướt trở về. Tiếng cãi nhau, tiếng thìa rơi, đĩa vỡ. Rồi tất cả lại rơi vào im lặng. Cả tiêng hú cũng ngừng.
Door creaked from the neighboring house. Tạo, a motorbike taxi driver, came home dead drunk. There came sounds of arguing, spoons dropping, plates shattering. Then all fell into silence. Even the wailings had also stopped.
Can't believe you are a science guy, and you're not even exposed to Vietnamese most of the time. Yet, the way you approach every Vietnamese word and sentence makes me believe that you yourself wrote it. And you did too. Your English into Vietnamese translation is so amazing. Honestly, I browse this forum like every day, and each day I feel more ashamed for not studying Vietnamese grammar hard in high school ( As a result, I do bad translation now (
HOwever, thanks to your inspiringly beautiful translation that gives me the courage that I can do so in the future^^ and your concisely clear explanation that helps broaden my knowledge day by day, I feel like writing so much that I want to get out and pursue the career in a publication ) ) Thank you and many more thanks for your help of translating the catchphrase (actually I posted about 2 or 3 replies to your last post but for some reasons they were not allowed here, system errors maybe).
Appreciate your praise and glad you have benefited from some of my posts on this forum. It's been a while since I last posted anything here. I am making a living in science, but have always enjoyed literature and philosophy.
The above writing in Vietnamese was actually an excerpt from a short story by Nguyễn Phương Liên. I was so impressed with her concise writing that I attempted to translate the first few paragraphs into English.
I noticed that you're located in HCM city. If so, your written English is really good. That's something! Feel free to send me an email if you have specific questions or comments, since nowdays I rarely get onto this forum, if at all.
It's truly my pleasure to get exposed to many great minds in this forum, I should have joined here earlier. But, must say, your translation style fits me most, and I believe it also fits all. It seems at ease to inspire English-learners of any level. I like your control of all the words; sophisticated words when needed, and the rest are simply expressive. Your translation work is really something for me to come away with. Actually I log in to this forum today to search down every corner to see if there's any of your translation left, I'll have it all printed. What a pity you hardly post new threads here.
Sorry for I still leave comments here. Anyway, thanks for your willingness to help, a welcome quality in a man ^^
Ngàn năm đợi (Thousand-Year Waiting)
Trần Thị Bảo Châu
Chương 2 (Chapter 2)
Sao Khuê chạy vội vào mái hiên một ngôi nhà khi trời ập mưa xuống. Thật không ngờ đột nhiên trời lại đổ mưa mà mưa lớn như vậy. Quần áo ướt sũng, Khuê phải vòng tay ngang ngực cho đỡ lạnh. Ngay lúc đó, cô có cảm giác bị nhìn trộm.
Sao Khue rushed toward the eaves of a nearby house when the sky opened and rain poured down, so unexpectedly and so hard. Her clothes all soaked, Khue had to cross her arms over her chest to lessen the cold. At that moment, she felt someone was stealing a look at her.
Hất mặt sang bên trái, cô bắt gặp ánh mắt một gã thanh niên. Hắn ta đang nhìn Khuê với vẻ ái ngại khiến cô bối rối khi nghĩ chắc mình trông kinh dị lắm. Mà không kinh dị sao được khi cô đang lạnh đến mức tay chân quíu lại, môi tê rần và bụng reo lên từng cơn vì đói. Không khéo chắc Khuê xỉu mất.
Jerking her face sharply to the left, she met the eyes of a young man. He was gazing at her with such concern that she felt embarrassed of how horrific she might look. But horrific no doubt when she was so cold that her hands and legs had curled rigid, her lips freezing, and her stomach growling in fits of hunger. If not careful, she might just pass out at any moment.
Tất cả cũng tại cái tật vừa lỳ vừa bướng của cô. Sáng nay, Khuê đã... làm trận làm thượng với mẹ chỉ vì bà không cho cô đủ số tiền ba đã hứa, đã vậy mẹ còn mắng Khuê lo chuyện bao đồng. Bà tuyên bố sẽ không cho phép Khuê tham gia "ba cái trò thanh niên tình nguyện gì gì đó" nữa vì Khuê không đủ năng lực cũng như tài chính để lo cho nhóm trẻ cô nhận đỡ đầu, hãy để chuyện đó cho người khác. Bổn phận của cô hiện giờ là học, phải tốt nghiệp đã...
It was all because of her head-strong and stubborn disposition. That morning, Khue had acted up toward her mother just because she had not given her enough money as promised her by her father. Not only that, Mom even scolded her for worrying about other people’s problems. She announced that she would not allow Khue to participate in these so called youth voltuneering activities because Khue had neither the capability nor sufficient finances to take care of the youths that she sponsored; just left that to others. Her responsibility at this point was to study; she had to graduate first…
Mẹ nói nhưng không nghĩ đã làm Khuê khó xử. Mẹ nói mà không thèm biết Sao Khuê khổ sở thế nào với trách nhiệm của một người đỡ đầu nhưng không chu toàn công việc. Giận mẹ, Khuê không ăn trưa cũng không... thèm đi xe máy. Cô cuốc bộ đến trường trong khi áo mưa lại để dưới yên xe.
Mom said without thinking that she had put Khue in a difficult situation. Mom said without caring how painful it would be to a sponsor who could not fulfill her responsibility. Angry at Mom, Khue went without lunch and also refused to ride her scooter. She walked to school instead while the raincoat remained under the scooter’s seat.
Thế là khi tan học, cô mắc mưa đói rét và lôi thôi nhếch nhác chả thua gì bọn... đàn em.
Hai chân run lẩy bẩy, Khuê nhóng mắt tìm taxi, nhưng dưới mưa thế này chả có chiếc nào dại dột chạy rong nếu không có khách gọi. Chịu hết nổi, Khuê đành ngồi xuống, lưng dựa vào tường như sắp chết tới nơi.
So when class was over, she got caught in the rain -- cold, hungry, and unkempt looking just like… her street kids. Legs shaking visibly, Khue raised her eyes scanning for a taxi, but in this terrible rain no taxi driver would be foolish enough to roam around without a client’s call. Unable to withstand it any longer, Khue flopped down, her back against the wall, as if on the verge of dying.
Gã thanh niên đến bên Khuê, giọng lo lắng:
- Em sao thế... bé?
The man came by her, his voice full of worry:
- What’s the matter with you…little girl?
Sao Khuê ngẩng mặt lên, cô không mở miệng nổi, răng bắt đầu va vào nhau lốp cốp... Sao Khue raised her face but was unable to open her mouth, her teeth beginning to rattle loudly …
Gã kêu lên: - Không khéo em thành cá basa đông lạnh mất. He exclaimed: - Be careful lest you turn into a frozen fish!
Dứt lời gã xốc Khuê lên rồi ôm siết lấy Khuê làm cô thấy hồn vía lên mây vì hoảng sợ. Sao Khuê muốn đẩy gã ra, nhưng không được, người cô gần như tê dại vì lạnh. Ngay lúc đó, Khuê nhận được sức nóng từ ngực gã thanh niên lan tỏa sang mình, trong cô cũng bừng lên sự phản kháng tự nhiên. Hơi ấm của gã thanh niên xa lạ cùng sự bực tức của cô trong tích tắc chợt bùng dậy một ngọn lửa nhỏ khiến Sao Khuê thấy ấm dần. Mím môi lại, Khuê làm thinh chịu trận.
He then lifted Khue up and squeezed her hard in a tight embrace, which shocked her to the core from fright. Sao Khue wanted to push him away but couldn’t, her entire body practically numb from the cold. Then Khue felt the heat from his chest spread into her body, and inside her a rising reflexive resistance. The warmth from the strange man along with her own irritation momentarily stoked up a small fire in her, slowly warming her up. Lips tensed, Khue reluctantly put up with the situation in silence.
Gã thanh niên không ôm Khuê nữa, gã đứng ngoài che chắn cả gió lẫn mưa khiến cô bớt lạnh rất nhiều. Len lén Khuê ngước mặt và e dè nhìn gã qua hai hàng mi, Sao Khuê như bị lôi cuốn bởi khuôn mặt cương nghị với hai gò má cao và cái quai hàm như tạc vào đá của gã. Từ dưới nhìn lên, các góc cạnh và các mặt phẳng trên gương mặt gã vừa ngạo nghễ vừa lầm lì nhưng không làm người khác sợ, mà trái lại trông gã rất thu hút.
The man no longer embraced her; he stood facing out, shielding her from both wind and rain, which greatly relieved her of the cold. Furtively, Khue turned up her face and looked at him with apprehension through her eye lashes. Sao Khue felt attracted by his rugged face with its high cheek bones and stone-chiseled jaw. Viewed from below, the angular edges and smooth parts of his face projected both arrogance and stoniness; they however did not instill fear in others, but on the contrary made him look quite attractive.
Giọng gã vang lên thật ấm áp trong cơn mưa như thác đổ:
- Tôi chỉ giúp em chớ chả có ý xấu. Giờ em đã thấy đỡ rồi phải không?
His voice sounded so warm in the torrential rain:
- I just wanted to help you without any bad intention. You already feel better now, don’t you?
Sao Khuê lắp ba lắp bắp: - X... a... x... a tui ra được rồi... Sao Khue stammered: - Y…o…u… c…a…n step away from me now.
Gã thanh niên hơi nghiêng người ra và nheo mắt quan sát Khuê thật kỹ làm mạch máu Khuê đập mạnh. Cái nhìn của gã khiến người cô nóng hơn. Dù gã đã xích ra, Khuê vẫn cảm nhận được hơi thở gã phả xuống cổ mình nhồn nhột. Cô vừa sợ vừa lo, nhưng kỳ lạ sao cô không muốn gã buông mình ra như cô vừa ấp úng yêu cầu.
The man tilted his body a little and squinted his eyes to examine her closely, which made her blood veins pulsate strongly. His look made her body feel hotter. Even though he had moved back a little, she still felt his breath tickling down her neck. She was both fearful and worried, yet strangely did not want him to let go of her as she had just haltingly requested.
Thời gian trôi qua chậm chạp đến mức Sao Khuê mất luôn khái niệm về thời gian. Mưa mỗi lúc một to, gió mỗi lúc một mạnh lại kèm theo sấm sét vang trời.
Time passed so slowly that Sao Khue practically lost track of it. The rain got harder and harder, the wind blew stronger and stronger, and thunders reverberated across the whole sky.
Bất giác Sao Khuê bật khóc. Cô ghịt tay hắn ta khi một tia chớp sáng trời kéo theo tiếng nổ buốt đầu. Khuê như nghẹn lời:
- Ghê quá!
Gã vỗ về:
- Không sao đâu. Đừng nhè như thế, em sẽ bị lạnh hơn.
Inadvertently Sao Khue burst into tears. She gripped his arm tightly when a lightning lit the sky, followed with a deafening explosion. She choked up:
- So frightening!
He gently consoled her:
- It’s alright. Don’t cry like that, you’ll just get colder.
Mắt nhắm tịt lại, Khuê gần như giấu mặt vào vai gã thanh niên. Cô bồi hồi nhận ra đó là một bờ vai rộng vững chắc.
Eyes tightly shut, Khue almost buried her face in his shoulder. She realized with strong emotion that it was a broad and steady shoulder.
Gã ngắn gọn:
- Tôi là Viễn. Còn em?
- Sao Khuê.
- Cái tên thật lạ. Chắc tôi khó lòng quên.
He was to the point:
- I am Vien, and you?
- Sao Khue.
- Such an unusual name! It will surely be hard for me to forget it.
Khuê làm thinh. Cô chợt ân hận khi đã cho gã ta biết tên mình. Khue was silent. She suddenly regretted telling him her name.
Dường như đọc được những suy nghĩ của Khuê, Viễn nói tiếp:
- Khuê không phải lo, sau cơn mưa này, nỗi người đi một nơi, tôi sẽ nhớ tên Sao Khuê như nhớ một kỷ niệm đầy ấn tượng chớ không có ý gì xấu.
As if reading her mind, Vien said:
- Khue, no need to worry. After the rain, each of us will go on our different way; I will remember the name Sao Khue as a memorable event without any bad thought.
Sao Khuê thấy ngại khi Viễn luôn phân bua cho bản thân. Cô nhỏ nhẹ:
- Tôi có bảo anh là người xấu đâu, sao cứ thanh minh mãi thế? Sao Khue felt uneasy since Vien kept justifying his action. She spoke softly:
- Did I say you were a bad person? Why do you have to keep explaining yourself?
Viễn hơi nhếch môi:
- Thú thật, tôi cũng thấy kỳ cho hành động bộc phát của mình. Vien lightly curled his upper lip:
- Truthfully, I myself felt weird about my impulsive action
Sao Khuê ngập ngừng: - Tôi lại thấy kỳ nếu không cám ơn anh.
Viễn so vai:
- Quan trọng là em đã không lăn đùng ra xỉu vì lạnh và cũng không cho tôi một bạt tai. Sao Khue spoke hesitantly: - I actually would feel weird if I did not thank you.
Vien shrugged:
- The important thing was you didn’t roll over unconscious from the cold and also did not slap me on the face.
Sao Khuê nóng bừng vì ánh mắt của Viễn, cô nói:
- Tôi có thể làm thế sao?
Rồi Khuê hỏi:
- Anh không lạnh hả?
- Tôi quen rồi. Mưa này với tôi ăn thua gì!
Sao Khue felt burning hot from his gaze; she said:
- How could I have done that?
Then she asked:
- Are you not cold?
- I’m used to it. This rain is nothing to me!
Nhìn bề ngoài, Viễn có dáng của một người dày dạn, phong trần. Anh trông bụi bặm với cái áo thun màu xám bỏ ngoài cái quần jean cũ, chân mang dép lê bằng nhựa màu nâu đen. Trang phục anh đang mặc là của những người bình dân lao động, nhưng nhìn Viễn lại không giống họ. Ở anh, sự tự tin, mạnh mẽ của người từng trải, quen lăn lộn với đời nói lên rất rõ nét. Điều đó như giải thích với Khuê hành động vừa rồi của anh.
On the outside, Vien had the appearance of a rugged, well weathered person. He looked streetwise with an untucked grey teashirt and an old jean, a pair of dark brown plastic slippers on his feet. The clothes he was wearing were those that belonged to laborers, but he did not look like them at all. From him projected a sense of strength and self confidence that was associated with people who had endured untold tribulations and challenges in life. To Khue, this fact appeared to explain his decisive action that had just ocurred.
Viễn tò mò: - Khuê đi học về à?
- Vâng.
- Chắc là trường Đại học xã hội nhân văn?
Vien was curious:
- Was Khue getting home from class?
- Yes.
- It must be from the University of Social (Sciences and) Humanities?
Sao Khuê ngạc nhiên:
- Sao anh biết? Sao Khue was surprised:
-How did you know?
Viễn thản nhiên:
- Tôi đoán thế. Vì trường đó gần đây. Mùa này là mùa mưa, con gái đi học phải luôn có áo mưa trong cặp. Không thì gay go lắm. Vien said matter-of-factly:
-I just guessed, since that university is near here. This is the rainy season. Going to school, you girls need to always keep a raincoat in you school bag. Otherwise, things could turn pretty rough.
Sao Khuê nuốt nghẹn xuống, cô nói:
- Tôi biết, tôi nhớ, nhưng bữa nay tôi cố tình không mang áo mưa, đã vậy còn cuốc bộ. Sao Khue swallowed a lump in her throat, saying:
-I know, I remember that, but today I deliberately went without a raincoat, and even walked on foot to school.
Viễn gật gù:
- Chắc chắn để làm khổ một anh chàng nào đó? Ai ngờ người chịu thiệt thòi trước tiên là mình. Vien nodded with understanding:
- For sure it must have been to make some guy suffer. Who would know that it was oneself who got hurt first.
Sao Khuê làm thinh, Viễn lại nói tiếp:
- Anh ta mà thấy em trong hoàn cảnh này, chắc tim gan phèo phổi gì lộn tùng phèo lên hết. Sao Khue was mum, so Vien continued to speak:
-If he saw you in this condition, his insides would all be tangled up!
Sao Khuê gượng gạo:
- Anh chỉ giỏi tưởng tượng.
- Vậy sao? Nhưng trí tưởng tượng siêu phàm cỡ nào tôi cũng không tưởng nổi khi tôi sẽ gặp một cô bé như em. Sao Khue spoke uneasily:
-You are just good at imagination.
-Is that so? But no matter how super my imagination is, I could have never imagined I would meet a little girl like you.
Sao Khuê hất mặt lên: - Như tôi thì thế nào? Sao Khue raised her face defiantly: - What about like me?
Đôi mắt rất sáng của Viễn như bừng lên ngọn lửa thật ấm:
- Lúc em chạy ào vào hàng hiên, tôi có cảm giác một cô tiên bé xíu ham chơi bị mưa ướt cánh không bay về trời được đành phải trú mưa trong tâm trạng ngơ ngác, hoảng hốt. Rồi em khuỵu xuống, tôi tưởng như nàng tiên ấy sắp lìa đời nên quên mình là ai, tôi đã đỡ nàng lên và ủ ấm bằng thân xác phàm trần.
Vien’s bright eyes seemed ablaze with a soothing fire:
-When you ran like the wind toward the eaves, I felt as if a playful little angel had gotten her wings soaking wet. No longer able to fly back to heaven, she had to find shelter from the rain in a bewildered, frightened state. Then when you collapsed, thinking that the angel was about to leave this world and forgeting who I was, I had lifted her up and warmly swaddled her in my wordly body.
Sao Khuê đỏ mặt vì những lời bay bổng của Viễn, cô càu nhàu:
- Anh nói cứ y như nhà văn viết chuyện cổ tích không bằng, đúng là siêu xạo... Sao Khue’s face reddened from Vien’s lifting words; she grumbled:
- You spoke like a novelist writing fabled stories; you must be a super flirt…
Viễn bật cười thật to:
- Siêu xạo! Hay đấy! Vien laughed loudly:
-A super flirt! That was good!
Sao Khuê tò mò:
- Thật ra anh là ai? Anh có ham chơi nên bị mắc mưa, không bay về trời được không? Sao Khue was curious:
- But who are you really? Did you also like to play so much that you got caught in the rain and couldn’t fly back to heaven?
Viễn ung dung trả lời:
- Tôi cũng mắc mưa, nhưng nhờ trú mưa tôi đã bay ra khỏi mệt nhọc đời thường để có những phút giây thật lãng mạn bên một cô bé xa lạ. Vien responded calmly:
- I also got caught in the rain, but thanks to taking cover from the rain that I had been able to fly away from the daily toiling to enjoy such romantic moments with a strange little girl.
Khuê hơi bĩu môi:
- Anh đúng là mồm mép. Chắc là... là... Khue pursed her lips slightly:
- You really have ways with words; there must be… be..
Thấy Khuê ngập ngừng, Viễn thản nhiên nói tiếp:
- Chắc là có nhiều cô gái chết mệt vì mồm mép của tôi? Ý em muốn nói thế chứ gì? Seeing Khue hesitate, Vien calmly continued:
- There must be lots of girls deadly succumbing to me because of my smooth talk? Was that what you wanted to say?
Sao Khuê khịt mũi nghẹt cứng: - Nhạy bén lắm!
- Thật ra chẳng có cô gái nào thèm chết mệt vì một gã nghèo kiết xác chuyên môn chạy xe ba gác như tôi đâu.
Sao Khue sniffed through her completely stuffed nose: - Very alert!
- Actualy there isn’t any girl who would romantically succumb to a guy like me, an extremely poor guy who makes a living driving a tri-motorcycle.
Lúc Khuê còn đang tròn xoe đôi mắt đen rất đẹp của mình, nửa tin nửa ngờ, Viễn đã chỉ cái ba gác máy đang nằm phải mưa dưới gốc me già gần đó. Anh ta nói:
- Con ngựa sắt, phương tiện sinh sống của tôi đó. Nếu Khuê không ngại, một lát hết mưa, tôi tình nguyện đưa Khuê về dinh.
While Khue was still wide-eyed, rounding her beautiful black eyes, half believe half not, Vien pointed to the tri-motocyle lying in the rain at the foot of an old tamarind tree nearby. He said:
- That’s the iron horse, my means of making a living. If you don’t mind, once the rain is over, I volunteer to transport you back to your palace.
Sao Khuê nuốt nước bọt vì đề nghị lãng mạn này. Nhưng ba mẹ mà trông thấy cô trên xe ba gác bước xuống, chắc sau này Khuê sẽ được đưa đón mỗi khi ra ngoài quá. Và như vậy, mọi sự lãng mạn sẽ biến thành lãng nhách tệ hại.
Sao Khue swallowed her own saliva because of this romantic proposal. But if her parents ever saw her step down from this tri-motorcycle, she would later for sure be chauffeured each time she ventured out. And in that case, all the romantic stuff would turn into a sorry state of affair.
Cô mỉm cười thật lịch sự:
- Cảm ơn anh. Tôi không muốn anh chàng của mình vỡ tim mà chết đâu.
Viễn thở dài: - Tôi đành vỡ tim vì thất vọng vậy.
She smiled very politely:
- Thank you. I wouldn’t want my guy to die from a broken heart.
Vien sighed:
- Then I myself just have to suffer from a broken heart out of despair.
Sao Khuê chớp mi. Anh chàng ba gác máy này thật "dễ sợ". Khuê chưa bao giờ gặp ai ăn nói táo bạo như vậy. Nhìn vẻ tự tin của Viễn, Khuê có cảm giác anh ta không hề vạch ra cho mình một giới hạn nào trong giao tiếp. Sức mạnh nào khiến Viễn tự tin như vậy? Sao Khuê không thể biết vì với cô, anh vẫn là người xa lạ.
Sao Khue blinked. This tri-motorcycle guy was truly “formidable”. Khue had never met a person who spoke daringly like that. Observing his self confidence, Khue felt he had never drawn any boundaries for himself in his interactions with others. What was the force that gave Vien such self confidence? Sao Khue could not know since to her he was still a stranger.
Sao Khuê chớp mi. Anh chàng ba gác máy này thật "dễ sợ". Khuê chưa bao giờ gặp ai ăn nói táo bạo như vậy. Nhìn vẻ tự tin của Viễn, Khuê có cảm giác anh ta không hề vạch ra cho mình một giới hạn nào trong giao tiếp. Sức mạnh nào khiến Viễn tự tin như vậy? Sao Khuê không thể biết vì với cô, anh vẫn là người xa lạ.
Sao Khue blinked. This tri-motorcycle guy was truly “formidable”. Khue had never met a person who spoke daringly like that. Observing his self confidence, Khue felt he had never drawn any boundaries for himself in his interactions with others. What was the force that gave Vien such self confidence? Sao Khue could not know since to her he was still a stranger.
Cô hỏi: She asked:
- Anh chở gì trên con ngựa sắt đó? - What do you transport with that iron horse?
Viễn đáp: Vien replied:
- Đủ thứ, ai thuê gì, tôi chở đó. - Anything, whatever peole rent it for, I will transport it.
- Anh đã đưa bao nhiêu cô nương về dinh rồi? - How many beauties have you brought back to their palaces so far?
- Chưa đưa ai cả. Nếu Khuê mở hàng thì còn gì bằng. - Nobody yet. If Khue could be the first one, it would be great.
Sao Khuê rụt vai: Sao Khue scrunched her shoulders:
- Đừng có dụ khị. - Don’t you try to talk me into it.
Dứt lời, cô hắt hơi một lúc mấy cái liên tục. Just then, she sneezed repeatedly several times.
Viễn chép miệng: Vien smacked his lips:
- Không kẻo Khuê bệnh mất. - Be careful lest you get sick!
Sao Khuê vênh váo: Sao Khue stuck her face up proclaiming:
- Thỉnh thoảng cũng nên bệnh một chút cho người ta sợ. - Now and then one ought to get sick a little to scare someone.
Viễn lắc đầu: Vien shook his head:
- Đúng là trẻ con. - So childish!
Khuê nghênh mặt: Khue was defiant:
- Anh sai rồi. Đó là câu của mẹ tôi thường nói với ba tôi chớ không phải lời của trẻ con đâu.
- You’re wrong. That is what my mom often says to my dad; it’s not childish talk.
- Vậy sao em lại nói với tôi? Thật buồn cười khi giữa chúng ta chưa là gì hết.
- So why did you say that to me? It’s funny when there is nothing between us yet.
Ấm ức, Khuê liếc Viễn một cái thật dài. Tim cô rộn lên khi bắt gặp nụ cười miệng rộng rất quyến rũ của anh. Bất giác Khuê quay mặt đi. Flustered, Khue shot Vien a really long glance. Her heart stirred up when she caught his broad, seductive smile. Inadvertently she turned her face away.
Trời bớt mưa, Khuê ngần ngừ: The rain was letting up. Khue spoke hesitantly:
- Có lẽ tôi đi được rồi. - Perhaps I could leave now.
- Có vội lắm không? - Why so soon?
Khuê cắn môi: Khue bit her lip:
- Trước sau gì cũng tới lúc đó mà. - Sooner or later that moment will have to come.
Giọng Viễn trầm lắng xuống: Vien’s voice deepened:
- Tôi sẽ chở Khuê nhé. - Let me drive you home.
Sao Khuê bối rối: Sao Khue was embrassed:
- Cảm ơn anh. Tôi... tôi... - Thank you. I…I…
- Đùa thế thôi. Tôi sẽ gọi hộ Khuê một chiếc xích lô vậy. - I was just teasing. I will call you a pedicab instead.
Khuê lí nhí: Khue mumbled:
- Vâng. Anh làm ơn... - Yes. Could you please…
Viễn dặn dò: Vien carefully instructed:
- Chờ ở đây chớ đừng đi đâu nhé? - Just wait here and don’t go anywhere. OK?
Sao Khuê gật đầu. Viễn băng mình ra mưa và đi ngược về phía ngã tư. Độ chừng năm phút sau, anh đã trở lại với một chiếc xích lô chạy kè kế bên. Lúc này, Khuê đã thấm lạnh và thấm mệt dữ lắm rồi. Hai chân cô run lặp cặp bước muốn không nổi.
Sao Khue nodded. Vien strode into the rain and walked towards the cross section of the two main streets. In only about five minutes he returned with a pedicab running close by. By that time, Khue was soaking cold and extremely tired. Her legs shook noisily and she could hardly walk.
Viễn đưa tay cho cô vịn. Khuê cảm nhận được vòng tay anh siết nhẹ quanh mình. Rồi giọng anh như gió thoảng:
- "Lạnh vừa đủ siết vòng tay,
Run đi em để mai này nhớ nhau."
Vien extended his hand for her to hold on. Khue felt his arm lightly squeeze around her body. Then his voice was like a gentle breeze:
- “Just cold enough for a tight embrace,
Tremble, my love, to cherish this moment of fate.”
Bỗng dưng mắt cô cay xè khi nghe Viễn đọc hai câu thơ đó. Có thể là cảm xúc của anh, cũng có thể do anh buột miệng. Nhưng dù thế nào cũng là hai câu thơ của một sự chia xa.
Her eyes suddenly teared up when hearing Vien cite these two lines of poem. They might have risen from his deep feelings, or he might just happen to blurt them out. But whatever the reason, it was a poem about separation.
Thật ngớ ngẩn, Khuê hỏi: As if in a daze, Khue asked:
- Mình sẽ không gặp lại nữa sao? - Won’t we ever meet again?
Viễn vuốt gương mặt sũng nước: Vien wiped his rain-soaked face:
- Sẽ gặp lại nếu có duyên. Chào em. - We will if it’s our fate. So long, young lady.
Dứt lời anh kéo tấm bạt cho xe chạy. Khuê nghe trái tim mình đau thắt nhưng cô vẫn ngồi im chớ không vén bạt lên nói thêm câu nào hết. Then he pulled close the canvas cover to signal the pedicab to go. Khue felt her heart knotted with pain but sat still without raising the cover to say anything further.
Cô mệt lả, người tựa vào xe. Nhắm mắt, Khuê như vẫn nghe như hơi thở của Viễn còn nồng ấm bên mình. Xe lắc lư ru ngủ. Người đạp xích lô hỏi địa chỉ nhà khiến Khuê như bừng tỉnh. Cô co ro ôm cái túi xách ướt mèm vào lòng rồi không chịu nổi, cô vén bạt xe chuồi đầu ra ngoài tìm.
Totally exhausted, she reclined against the pedicab’s seat. Eyes closed, Khue felt as if Vien’s warm breath was still hovering around. The pedicab’s back and forth wobble lulled her to sleep. Only when the driver asked for her home address that she suddenly woke up. She sat huddled on the seat with the soaking-wet handbag against her belly, then, not able to withstand it any longer, pulled aside the cover and stuck her head out, searching.
Mưa đã bớt nhưng vẫn còn mờ mịt. Sao Khuê không nhìn thấy ai ngoài màn mưa trắng xóa. Bồng bềnh theo nhịp xe lăn, cô tự hỏi khoảnh khắc vừa trôi qua là hiện thực hay là một cơn mơ vậy? Rồi cô tự trả lời. Đó là hiện thực, nhưng tất cả đã tan biến như một giấc mơ khi gương mặt Viễn đã khuất sau tấm bạt.
The rain had slowed but visibility was still very poor. Sao Khue couldn’t see anybody except for a white sheet of rain. Bobbing with the rhythmic rolling of the pedicab’s wheels, she asked herself whether the moment that had just passed was real or only a dream. She then answered to herself. It was real, but all that dissolved away like a dream when Vien’s face receded behind the canvas cover.
Giờ chỉ còn mình Khuê với con đường mưa mù, với ngả nghiêng phố xá và một nỗi quạnh hiu choáng ngợp. Khue was then left to herself with the rain-blinding street, with the wobbling cityscape, and with an overwhelming loneliness.
-----------------------------------------------------------------------