Nghề "thợ nói".
Ở VN thời Tây thì có Thông ngôn, thời Mỹ qua thì có Thông dịch hay là Thợ nói (Interpreter) cũng thế.
Công tác khám bệnh, phát thuốc thường là ở những vùng quê hẻo lánh, gặp dân chúng nghèo đói thiếu thuốc men đủ thứ....Nghề nầy cũng gọi là sướng lắm vì lương cũng khá và nhất là an toàn hơn là làm kiềp "thiêu thân" cầm súng đi hàng đầu đánh giặc. Nhưng trong đời sống nghề nghiêp nào cũng khổ, không có nghề nào sung sướng cả! Không thử, không biết! (You do not try, you do not know)
.....Một người đàn ông bỗng hỏi "Cái rún (navel, belly button) của con ông ta sưng đỏ thì dùng thuôc gì?"Trời ơi! Chữ gì mà quái ác như thế?
Một Bà thì đau tử cung (uterus), một người thì than phiền rằng cái xoáy (whirl, cow-lick) của con Bà ta nằm ở chỗ khác thường. Nhân vật cuối cùng yêu cầu giúp đỡ trị liệu cho con gái Ba ta bị "mắc bệnh mình dưới" (to haunt).
Anh ngữ học vui.