nhìn vô mới biết mình là mù văn thơ
nhìn vô mới biết mình là mù văn thơ
Nam Quốc Sơn Hà, Nam Đế Cư
Tết đến rồi bà con ơi, mọi người làm thơ tết đi cho nó xôm. hehe
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
Last edited by LtDra; 01-04-2011 at 11:22 AM.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Khiến xui vụng dại nửa lời
Lòng như lửa đốt, người ơi…đừng buồn…
Trắc bằng nhịp thở thơ tuôn
Ẩn tình, giấu ý bởi luôn yêu mà
Âm u lắm nẻo đường xa
Thầm mong anh lại đến nhà bậu chơi
Chịu liền nếu được ngõ lời
Tang tình câu hát lả lơi thiệt long
Yêu rồi hay vẫn còn không?
Một lời đen trắng tỏ long dùm em
(kỳ này tâm trạng xuống cấp trầm trọng nên hụt hơi quá, mong quý bằng hữu lượng thứ )
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Ltdra cũng đã tự đối một bài, xem ra cũng hơi giống bài của TL rồi.
Khiến ai ra ngẩn vào ngơ
Lòng riêng ai nở để thơ ngậm ngùi
Trắc bằng bằng trắc sục sùi
Ẩn tâm mất tích để vui một mình
Âm vang gió khẽ phong linh
Thầm mong cho bậu thương tình vãng lai
Chịu không bậu bảo tôi hay
Tang tình mấy độ,... về đây tự tình.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
ối kỷ vật của Bác Inter là "nhánh cây mãng cầu" àh ! ngộ nhỉ !
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
Nói là mãng cầu cho sang chớ thật ra là mãng cầu rừng mà người miền tây thường gọi là bình bát. Nghèo rớt cái mồng tơi cho nên làm gì có kỷ vật sang trọng. Chuyện này có thật. Ai muốn làm bà tám thì cứ hỏi.
Nam Quốc Sơn Hà, Nam Đế Cư
Tình yêu , cái nhánh mãng cầu.
Ta thương , ta nhớ, ta sầu tình phai.
Như trăng sớm bỏ nắng mai.
Nước nguồn bỏ bạn miệt mài biển xa.
Qua cầu, cuộc sống bôn ba ...
Cầu duyên gãy nhịp khiến ta chạnh lòng.
Năm nay xuân ấm nắng hồng,
xưa tình như lại khiến lòng nhớ nhung.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất