Tôi dùng chữ thịt cầy 7 món là để nói về nguyên thủy của nó. Khi tôi rời Vietnam vào năm 1993 thì đã có ít nhứt là 9 món rồi, không hiểu rồi vào năm 3,000 Vietnam sẽ có bao nhiêu món thịt cầy nữa?
Tôi hỏi bạn về phương thuốc chữa tẩu hỏa nhập ma là cốt ý hỏi dùm cho các bạn hội viên đã đọc qua các bài viết vừa rồi của chúng ta, mà "ngại ngùng" không dám hỏi thôi.
Tôi không cần cái phương thuốc "tầu hỏa nhập ga" vì cơ thể của tôi có khác với người thường. Khi còn ở Vietnam mỗi tháng tôi phải đến quán thịt cầy ở ngã ba Ông Tạ một lần, vì trong người tôi quá nóng bức mà chỉ có món thịt cầy là làm tôi hạ hỏa thôi!
Hồi đó ở Vietnam tôi còn nghèo lắm (ngay bây giờ còn nghèo hơn nữa!) làm gì có tiền để đi ăn một tháng mấy lần. Mỗi lần đi ăn phải trốn trong xó tiệm vì sợ bạn bè đi ngang trông thấy ghé vào thì mình không có đủ tiền để trả cho họ.
Cái món thịt chó mắm tôm thì tôi ít ăn lắm, có lẽ nó hợp với dân miền Bắc nhiều hơn.
Hay là bạn có thể xử dụng internet để tìm coi loại xoài (mango) nào ngon nhứt thế giới không?
Nếu bạn tìm không được thì tôi sẽ cho bạn biết loại xoài nào, trồng ở quốc gia nào là ngon nhứt.
Thực ra thì kiến thức của mọi người đều có giới hạn, hệ thống internet là do con người điều hành nên cũng có giới hạn thôi.
Cai ban hoi la mot cau hoi chu quan, khong co dap an. Toi co the tra loi loai soai nao to nhat duoc, chu ngon hay ko thi no tuy thuoc vao cam giac chu quan cua moi nguoi.
VD khac, chi co the noi co gai nao la Hoa hau chu ko the noi do la co gai dep nhat dc. vi dep hay xau cung la chu quan. OK?
Dong y voi ban la kien thuc la vo han, hieu biet cua loai nguoi la huu han. Nhung cai huu han/vo han cung la tuong doi ma thoi.
Bạn nói đúng đó, tôi đã nhìn hình những hoa hậu của thế giới và phải thực tình mà nói tôi không thấy thích chút nào cả.
Tôi muốn nói với bạn về trái xoài (mà bạn viết là trái soài), vì căn cứ vào một tài liệu mà tôi đã đọc được ở Việt Nam thì , theo thống kê của quốc tế đã đươc công nhận, xoài ngon nhất là loại xoài tím (có vỏ màu tím) mà phải được trồng ở Ấn độ (địa linh sinh nhân kiệt).
Cách đây vài năm tôi có được một người bạn Ấn độ tặng một trái xoài tím và phải nhìn nhận là nó ngon thiệt. Trái xoài đó có vẽ không thơm tho gì cả nhưng ăn vào có cái vị của xoài và sầu riêng làm mình có thể ăn nhiều mà không thấy ngán.
Hữu hạn và vô hạn là do lòng mình mà thôi, nếu mình thấy đủ là đủ còn nếu mình thấy không đủ là không bao giờ đủ cả.
Phô mai ở Mỹ theo luật nên chỉ được làm cheese từ sữa đã được khử trùng (pasteurized milk) cho nên mất đi một phần hương vị. Tôi chưa nghe thấy có cheese nào mà ít chất béo (low fat) hết.
Nếu mà cheese đắng tức là bạn ăn loại sharp cheddar cheese. Loại này ăn quen mới thấy ngon. Ở Mỹ có cả chục, có thể lên tới cả trăm loại khác nhau, phải ăn nhiều mới có thể biết ngon dở so với xứ khác. Nếu có dịp thì ăn thử như smoked mozzarella cheese (làm từ sưã trâu và được hun khói), jalapeno cheese (phô mai ớt), swiss cheese (làm tại Mỹ). Những thứ này phải đi kèm với cuống hành lá, bánh mì pháp, batê và rượu đỏ, bảo đảm bạn sẽ không chê cheese Mỹ nữa.
Còn cheese đầu bò thì sản xuất ở Úc và Mỹ rất nhiều, không phải chỉ có Pháp không đâu.