ngồi buồn một mình
dạo bước linh tinh
đi vô vê đích
vẫn thấy mình mình
ngồi buồn một mình
dạo bước linh tinh
đi vô vê đích
vẫn thấy mình mình
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
Ta say ta đã say rồi
Say cho quên hết sự đời trớ trêu
Ta say ta vẫn say đều.
Trớ trêu thì mãi trớ trêu sự đời.
Một mình một bóng chơi vơi
Ta quên hết thảy những nơi lấm bùn
Ta say chẳng phải ta khùng
Đường về ta bước chập chùng mà vui
Mon men cho lắm "lũ ruồi"
Rồi bây phải chịu nếm mùi "âm ti"
Ta say nên khiến ta lì
Lũ ruồi khốn kiếp không gì phải lo
Rượu tăm còn những mấy vò
Đơn thân độc chiếm, hêt lo sợ đời
Ta say ngàn chén rượu vơi
Ông trời còn nể không lời quở quang
Hai chân vắt vẻo trên đàng
Người người đều sợ tránh sang bên lề
Ta say quên hết đường về
Lăn kềnh ta ngủ bên lề với trăng.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Tạm biệt !
Chỉ còn hôm nay với ngày mai
Kết thúc ba năm cày cọc mãi
Tương lai sáng tối còn chưa rõ
Phó mặc cho đời gió thổi bay.
Ta đi tìm lại tuổi thơ ta
Tìm những ước mơ thưở trăng ngà
Bao nhiêu phiền muộn trôi đi hết
Hướng tơi tương lai mặc tuổi già.
Mặc cho người người bảo tôi điên
Thời buổi khó khăn lắm muộn phiền
Cớ gì tự lao vào vòng khổ ải
Sao không sống vậy để bình yên.
Nhưng người nào có phải là tôi
Cuộc sống tôi yên hay rắc rối
Buồn vui sướng khổ mình tôi hiểu
Dẫu có gian nan cũng đủ rồi.
Thay đổi một lần để xem sao
Đời ai không thích sống hoa màu
Dầu cho sau này không mãn ý
Tôi vẫn vui cười chẳng khổ đau.
Cám ơn người nào ở nơi xa
Người chỉ biết tôi là người lạ
Nhưng tôi biết người thế là đủ
Vì người, thay đổi, cuộc đời tôi.
Last edited by Baristan; 08-30-2012 at 01:53 PM.
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
W
Tôi yêu chữ cái W
Chữ viết đơn sơ không mỹ miều
Hàm chứa trong đó là tất cả
Tình bạn, gia đình đến tình yêu
Chữ cái tượng hình chòm sao sáng
Bầu trời đỏ rực ánh hào quang
Năm ngôi sao nhỏ cùng xếp lại
"Phương Đông Thần Khởi" mãi vinh quang.
Dẫu cho hiện tại đã rời xa
Chữ cái khi xưa đã nhạt nhòa
Lòng luôn giữ vững niềm tin đó
Hy vọng đến cùng, khúc hoan ca.
p/s: Liệu có ai trong Vdict này hiểu và ủng hộ những gì trong bài thơ này không nhỉ.
Last edited by Baristan; 08-31-2012 at 12:41 PM.
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.