xin loi cac bac nha, to muon may ban, hok danh chu viet duoc, moi nguoi co gang doc dumf nha !
xin loi cac bac nha, to muon may ban, hok danh chu viet duoc, moi nguoi co gang doc dumf nha !
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
là cái gì thế? sao không tìm thấy trong bách khoa tự điển?
Vui ánh bình minh sáng thắm tươi
Như ngày xuân mới gió hiu hiu
Trẩy thà những khối văn vô nghĩa
Hội đã đến rồi hết quạnh hiu
Mới đây mà đã bấy nhiêu trăng
Toan ghé qua thăm lớp Việt văn
Đi thấy trong tâm bao nỗi nhớ
Về thì ao ước được làm văn
Last edited by The Interpreter; 05-04-2010 at 09:14 AM.
Nam Quốc Sơn Hà, Nam Đế Cư
"Trẩy Hội":Đi dự lễ hội. Chữ này hiện nay không còn thấy dùng nữa. Ngày xưa trong các thôn bản hàng năm cứ tới tết, hay sau khi thu hoạch xong,..., dân chúng thường tổ chức các lể hội lớn rồi thì mọi người cùng nhau đi tới dự hội chung. td như Trẩy hội hoa xuân (Tết), Trẩy hội đêm trăng (Trung thu), Trẩy hội ngày mùa. Trẩy là đi dự hội .
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Thì ra ta thấy mình vô nghĩa
Tình đã đến rồi chẳng biết ra
Trăng kế bên ta, ta chẳng hiểu
Nước sông lặng lẽ dáng Hằng Nga
Còn mây còn gió còn trăng
Đầy nguồn nước chảy đợi Hằng là ta!
Khó lòng trong bấy năm qua
Vơi trong tiếc nuối, Hằng! ta vẫn chờ
Ta tà nhánh sông trôi
Em là mây trăng gió
Ta ôm em trong bóng
Mãn nguyện khỏi âu lo
Đêm trăng sáng tôi mê say trăng sáng
Dáng thiên thần đang rọi xuống thân ta
Bản thân ta một dòng sông vô nghĩa
Ở thiên đàng một vẻ đẹp Hằng Nga!
Nam Quốc Sơn Hà, Nam Đế Cư
Ở trên đời biết bao điều đẹp quá
Thiên tình ca, sông ôm mộng hiền hòa
Đàng xa tít cuối chân trời xanh ngát
Một tình yêu như đượm thắm ngàn hoa
Vẻ hồn nhiên, trăng trêu ghẹo dòng sông
Đẹp thần tiên, trăng làm sông gợn sóng
Hằng đêm về bên dòng sông lặng lẽ.
Nga đượm tình gieo bóng đẹp dòng sông.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Ở nơi ấy có người em yêu dấu
Thiên thần xinh, dáng ngọc, mắt bồ câu
Đàng đang rộng bỗng cựa mình chật chội
Một mùa xuân, rạng rỡ bước em về
Vẻ vè ve vẻ vè ve
Đẹp người xấu nết khéo che bằng thừa
Hằng hà hạt nước theo mưa
Nga ơi, tù túng…khéo vừa chưa em
Một đen, một trắng, một vàng chanh
Ba đứa chen nhau núp dưới mành
Mưa về qua đó mang thương nhớ
Nhớ lắm nghe mưa, giọt dưới tranh
Yêu thương mong manh
Tim vỡ chẳng lành
Có không duyên nợ?
Cho em gặp anh
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Ố mèn, bác LtDra đụng hàng rầu kìa
Ai cho tách khổ dúng y chang chang dị chài.
Cũng may nội dung khác chớ không lại bị kiu nà cóp- bi
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...