Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
Nhớ...
Em nhớ lắm những mùa hoa Ban nở
Trắng góc đường ta gọi "phố mùa Đông"
Hoa tuyết kia đã rộ mấy mùa bông
Mà người đi có bao giờ trở lại
Kỷ niệm nào vẫn còn lưu dấu ái
Tình khúc xưa chợt bẵng mấy mùa trăng
Để nhớ nhung nay bỗng thành xa vắng
Vắng thật rồi, mộng ước cũ anh-em
Có khi nào chợt tỉnh giấc nửa đêm
Anh thao thức, nỗi nhớ đâu tìm tới
Mà sao em những chiều vàng nắng vội
Gió hanh hao, nỗi nhớ cứa tim đau
Nhớ nhung kia sao ngươi chẳng phai màu
Để em nhớ. Nhớ trong từng nhịp thở
Có nỗi đau chợt đổ òa vụn vỡ
Mà Ban xưa vẫn trắng mãi một màu
Trắng cái màu tinh khiết thuở yêu nhau
Để rồi nay màu trắng phủ thương đau
Hay hoa biết: nỗi đau ta mất mác
Hồn phố xưa dệt chiều vàng nắng nhạt
Thuở yêu người em mãi thấy đẹp tươi
Yêu thương xưa sao không mãi mỉm cười
Mà xa vắng, chỉ đau thương tìm tới
Bởi anh trót lạc chân con phố mới
Còn nhớ chăng màu Ban trắng ngày xưa
Nhớ thương anh sao nói hết cho vừa
Chỉ Ban trắng hiểu lòng em, Ban nhỉ
Last edited by truelove; 10-03-2008 at 10:45 AM.
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Em có nghe thấy gì trong gió
Chút heo may…ngai ngái nhớ quê nhà
Em có nghe điều gì khác lạ
Thoảng ngại ngần…chếnh choáng…thật…mơ???
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Mông lung
Biển vẫn xanh mắt em giờ chợt cạn
Sóng ngại ngần khe khẽ vỗ bờ xa
*
Giá ngày ấy đừng so tình với biển
Đừng vụng về vẽ lên cát ngày mai
Biển vẫn xanh dẫu vơi đầy muôn trạng
Mãi muôn đời ôm sóng ngã bờ êm
*
Giá ngày ấy đừng so tình với đất
Đừng vụng về cùng gieo hạt ước mơ
Đất vẫn nâu, ấm một màu giản dị
Vẫn hiền hòa che chở ấp ôm cây
*
Giá ngày ấy, ngày ấy đừng xa mãi
Lặng lẽ buồn, biển-sóng-cát và...em…
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
Dạ vầng, em tự làm đấy ạ :")
Cảm ơn bác nhá
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Không Có Tên
Em còn đấy, nụ cừoi và ánh mắt
Vẫn đậm đà tình cũ thủa ngày xưa
Hay hình bóng vô hồn ko cảm xúc
Mặc mình ta lặng lẽ bóng chiều tà
Gió nhẹ đưa hơi thở đông về
Cô đơn giữa vùng trời hui quạnh quá
Không có em vùng trời đêm xa lạ
Tình khúc buồn gợi nhớ những ngày qua
Tớ cũng tự làm này
Last edited by dethuong_x0x; 10-03-2008 at 12:34 PM.
Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
Hì, tớ đối lại ấy nhé
Có biết không ngày ấy mình cách xa
Em chợt lạnh, nụ cười thành xa lạ
Giả hững hờ, vờ chẳng thiết gì nhau
Dẫu lòng đau, mắt ráo hoảnh:không màu
Để anh bước vì tương lai, cơ hội
Bởi em đã đóng vai: người-phản-bội
Tội tình này, vì anh, em chịu thôi
Dày vò nhau: ôi chót lưỡi đầu môi
Đời bạc quá! Chẳng cho mình chung lối
Đối diện nhau sao lại phải lạ xa?
“Đi đi anh! Hãy cất cánh bay xa
Đừng thương nhớ, đừng muộn phiền gì cả
Kể từ đây, đường đời chia hai ngã
Mặc kệ em, xin hãy mặc kệ em”
Dứt bước đi, trách em người vô cảm
Ừ, cũng đành, vô cảm thế vì ai?
Có biết không trên mỗi bước đường dài
Phương xa ấy, quê nhà em vẫn ngóng
Đợi ngày về…có không hỡi…anh ơi…
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
Bác quá khen, em chỉ viết đại thôi ạ :P
Em sợ lắm những ngày mưa
Sợ tiếng gió thổi, lá đưa xạc xào.
Em sợ. Sợ ánh trăng cao
Úa vàng cô lẻ, lạnh sao đêm buồn.
.
Nắng lên cho lệ khỏi tuôn
Mưa giăng giăng lối phố buồn vắng ai
Vắng xa mấy nẻo đường dài
Mình ai xao xác, lạc loài phố đông
.
Nhớ anh. Nhớ lắm. Biết không?
Nhớ anh quay quắt để lòng mông lung
Nhớ anh sao cứ ngại ngùng
Nhớ anh. Nhớ. Nhớ. Người dưng…thiệt tình
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...