Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Rất tiếc, trật lất rồi bác ạ ^^
Chuyện là vầy: Có một cô gái trong tháng lương đầu tiên sau khi đã mua quà cho cả nhà và đãi chúng bạn, cô đã tự mua cho mình một sợi dây chuyền với một trái tim cùng với 1 chiếc chìa khóa nhỏ. Cô tự nhủ sẽ tặng chiếc chìa khóa cho người cô thật sự yêu thương. Và, tình yêu đã đến với cô thật nhưng trớ trêu thay, cả hai không thể đến được với nhau do gia đình cả hai không đồng ý. Cả hai đành phải hy sinh hạnh phúc riêng của mình để báo hiếu cho song thân. Cô gái đã gởi chiếc chìa khóa cho chàng trai với ngụ ý “chỉ duy nhất mình anh có thể mở cửa trái tim em. Mãi yêu anh”
Đại khái là vậy đó bác :P
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Rủ rê
Về đi em
Dẫu một lần ngắn ngủi
Về đi em
Để vơi bớt nhớ nhung
Về đi nhé
Con dốc xưa còn đó
Ngóng chân em đã lạnh mấy mùa Đông
Về. Có thể, em sẽ về thật vội
Chỉ đủ nhìn cho đỡ nhớ lại đi
Về. Về chứ, bởi chẳng còn chịu được
Nỗi nhớ nhung xâm chiếm cả tâm hồn…
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Ốc sên
Ghi chú: Bài này iêm viết hồi xửa hồi xưa rồi ạ, hôm nay rảnh quá post lên cho bà con đọc cho vui í ạ
Bạn bè tôi đều bảo tôi là người may mắn vì quê tôi rất đẹp, lãng mạn và yên bình. Thật vậy, từ phong cảnh cho đến con người ở đây, tất cả đều mang một nét gì đó thật hiền hòa và than thiện. Cuộc sống của tôi cũng khá êm ả như cái nơi tôi sinh ra và lớn lên vậy bởi quanh năm chỉ biết làm bạn với sương mù và giá lạnh. Chính điều đó làm tôi trở nên khá nhút nhát và rụt rè trong cuộc sống. Tôi như một con ốc sên suốt ngày chỉ biết co ro trong cái vỏ ốc chật chội của mình. Thế nhưng con ốc sên nhỏ bé ây cũng từng có những ước mơ thật đẹp. Từ khi còn chập chững biết đi, ốc sên đã ước ao sẽ trở thành một cô giáo. Bé sên đã “tập dạy” khi mới lên 3 mà học trò của bé lại chính là bà nội, ba, má , anh Hai và cô em gái đang nằm trong nôi. Rồi bé Sên lớn dần theo năm tháng. Cái ước mơ của bé ngày nào đã trở thành sự thật nhưng dường như đó là một giấc mơ chưa hoàn hảo. Bé Sên ngày xưa nay đã là cô giáo. Với sức trẻ và lòng nhiệt huyết của một giáo viên mới ra trường, Sên đã đảm nhiệm rất tốt vai trò dạy dỗ của mình. Tình cảm giữa Sên với học trò thật trong sáng. Thế rồi trong một chiều mưa của mùa hè năm ấy, Sên đã quyết định thi lại đại học vào ngành mà Sên thích. Giờ đây, Sên đã là sinh viên năm cuối khoa ngoại ngữ của trường Đại Học Dalat. Sên đã lao vào học với mong muốn sẽ đạt được điểm thật cao thế nhưng do bản tính nhút nhát đã làm Sên không thể nào thực hiện được mong ước đó. Vậy là càng học Sên càng cảm thấy sợ hãi. Sên sợ khi bất chợt có ai đó hỏi Sên đang học ngành gì. Sên sợ khi giao tiếp với ai đó bằng tiếng Anh vì không biết khi nói Sên có mắc lỗi chính tả không. Và Sên sợ cả những khi viết bài luận hay những buổi Sên phải làm thuyết trình trước lớp. Vẫn biết rằng để có thể trở thành một cô giáo dạy tiếng Anh thì Sên phải cố gắng vượt qua tất cả nhưng dường như càng cố gắng Sên càng cảm thấy mình bất lực hơn thôi. Càng ngày Sên càng thu mình sâu hơn vào cái vỏ ốc chật chội kia. Nhưng Sên biết có một điều mà Sên sẽ làm được đó là “ không bao giờ từ bỏ ước mơ trở thành cô giáo” của mình. Sên ơi, cố lên thôi!!!
The Snail.
( Author: TL; Rewrited by Banana)
If you asked my friends about my hometown , they would all agree that it is a quiet and romantic town . Their assessment is true , everything in this town, from sceneries to its local people, possesses and conveys a certain sense of gentleness, warmth, and cordiality. I was born and have grown up here, and my life has thus been peaceful. The fog and the cold seem to have been my two only faithful friends throughout each year. And it seems that growing up in this environment has shaped the person I am today, one who is bashful and timid in all aspects of life.
I see myself as a snail, always curled up and withdrawn inside her little cramped protective shell. This tiny snail, however, has always had beautiful dreams. Ever since she was a tottering baby, this little snail already wished that she would become a teacher. At three years old, she even pretended to be a teacher and used her grandparents, parents, oldest brother, and little baby sister still in her crib as students.
As years passed, the little snail grew older and did become a teacher as she had always dreamed. While she was an enthusiastic teacher, developed meaningful teacher-student relationships, and undertook her teaching responsibilities with strength and eagerness, she also sensed that something was still missing. Then in the afternoon of one rainy summer day, the now grown-up snail decided to go back to school and enrolled herself in a university program that she actually loved. She is now a last year student studying foreign languages at the University of Da Lat. She has been very diligent at her studies and putting in her best efforts at learning new languages and hoping to get good grades, but her timid personality has proved to a real hinderance. The further she delves into her field of studies, the more she becomes apprehensive. The snail is afraid when anyone suddenly asks her what she is studying. She is nervous everytime she has to engage with another person in English because she fears that she might be making errors. And she lacks confidence when writing an essay or having to present in front of the class. Although knowing that to become an English teacher she would have to overcome all personal obstacles, the snail feels that the more she tries the more incompetent she becomes.
Day after day, the snail withdraws herself more and more into her little cramped shell. But she knows for certain that there is one thing that she is capable of doing, that "she will never abandon her dreams of becoming a teacher." Keep at it Snail...!!!
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
bai viet "the snail" tren dich troi chay qua, very good writing skills / vocabulary.
Last edited by dethuong_x0x; 12-15-2008 at 12:06 PM.
Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
Dạ cảm ơn hai bác nhiều.
Bài này em dịch và đã được một người bạn sửa lại nhưng vẫn còn sai ^^
Hồi xưa em còn biết dịch lõm bõm chớ giờ thì mò không ra.
Ôi, thời oanh liệt nay còn đâu
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...