Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Lối nhìn của tôi thì khác. Sự khác biệt giữa người thầy và cuốn sách là người thầy có thể giải thích/chỉ cho mình những cái mình không hiểu nổi. Họ có thể thay đổi cách giải thích cho đến khi mình hiểu được. Cuốn sách thì hoàn toàn không làm chuyện này được. Ðiều này rất quan trọng trong sinh ngữ.
Sách là trí thức mà sách là từ người viết ra vì vậy tùy người viết mà đánh gía cuốn sách. Ðừng nghĩ in thành sách là đúng đâu.
Học 100% trong sách lúc nói chuyện chắc cũng 100% như sách. Gặp một đứa chào anh "How is it hanging?" thì anh trả lời thế nào??? Tôi chưa thấy cuốn sinh ngữ nào giậy về câu hỏi thăm "sức khỏe" này hết. Ngôn ngữ là câ`n uyển chuyển.
Anh nói tất cả phụ thuộc vào cá nhân rất đúng. Gặp đứa lười mà cho nó cuốn sách thì 10 năm sau cuốn sách vẫn còn mới. Nhưng có ông thầy đứng sau lưng gò cho nó từng chữ thì ít ra nó cũng học được vài phần. Câu nói không thầy đố mầy làm nên LtDra nêu ra là nên dùng trong lúc như vầy nhất.
Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, không học thầy trong trường thì học thầy ngoài đời. Tự học là tốt nhưng có những lúc cũng phải hỏi những người khác.Có thầy thì càng tốt nhưng thầy chỉ ở trường còn sau khi ra trường còn hỏi thầy được không
Tôi đồng ý là cần động viên người học, nhưng cho họ những mục tiêu có thể đạt được thì họ mới có ý chí tiến lên. Tiếng Anh không như những thứ khác mà chỉ học một vài năm là giỏi, vài chục năm cũng chưa thấy gì đâu. Những nghĩ là mình giỏi tiếng Anh thì chơi thử ô chữ (crossword puzzle) là biết liền chư' gì.
Last edited by Paddy; 01-25-2008 at 08:38 PM.
hình như thế giới đang hình thành "chủ nghĩa vô thầy" nữa đây. Giáo chức sẽ dức cháo dài dài.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
quới trời, lời của đại sư thật là cao thâm. Lãnh hội được thì không còn gì để nói, còn không lãnh hội được thì không có gì để nói.
chắc phải nói như vầy quá:
Có có không không.
Không không, không có?
Có có, có không?
Có không? không có?
Không có? có không?
Không không có có.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Anh học trường nào mà kỳ vậy. Tôi thấy ở Mỹ vô lớp là chỉ nghe giảng bài thôi. Câu hỏi ngắn thì hỏi trong lớp, còn hỏi nhiều/dài dòng hoặc thầy thấy học trò có vẻ chưa nắm vững căn bản thì phải lên phòng thầy mà hỏi thêm sau giờ học. Cái này từ trung học cấp 1 tới đại học đều áp dụng như nhau. Trong lớp từ 25-300 người thì làm gì có giờ mà hỏi ????
Ở Mỹ họ không có ngày nhà giáo như ở VN, họ có cả một tuần cho nhà giáo. Tuần đó là tuần đầu tiên của tháng năm mà đủ năm ngày học.
Có khi nào anh lộn với một lớp đang học cách nghiên cứu (research) không? Nghĩa là ông thầy cho vài đề tài cho học trò chọn. Học trò tự đi kiếm sách, báo về đọc rồi viết về đề tài đó và dĩ nhiên là phải dẫn chứng tài liệu từ đâu có.
Cái này thì từ lớp 4 tụi nó đã làm rồi. Mấy lớp về khoa học, sử, sinh vật, điạ lý hay làm như vậy lắm. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của các lớp này thôi. Thường thì đề tài ngắn như lớp 4 viết về lịch sử thì tụi nó có 4 tuần để làm và làm lúc ở nhà chứ không phải trong lớp. Nếu có gì cần thêm về đề tài đã chọn thì vô hỏi thêm thầy, nhưng hàng ngày tụi nó vẫn học bình thường, nghĩa là thầy giảng trò nghe rôì hỏi nếu không hiểu.
Trung học là hay có cái này nhất để luyện cho quen về research. Lên đại học thì tùy thầy và lớp.