Warning: preg_replace(): The /e modifier is deprecated, use preg_replace_callback instead in ..../includes/class_bootstrap.php(430) : eval()'d code on line 456 Literary Translation
Sao Khuê chớp mi. Anh chàng ba gác máy này thật "dễ sợ". Khuê chưa bao giờ gặp ai ăn nói táo bạo như vậy. Nhìn vẻ tự tin của Viễn, Khuê có cảm giác anh ta không hề vạch ra cho mình một giới hạn nào trong giao tiếp. Sức mạnh nào khiến Viễn tự tin như vậy? Sao Khuê không thể biết vì với cô, anh vẫn là người xa lạ.
Sao Khue blinked. This tri-motorcycle guy was truly “formidable”. Khue had never met a person who spoke daringly like that. Observing his self confidence, Khue felt he had never drawn any boundaries for himself in his interactions with others. What was the force that gave Vien such self confidence? Sao Khue could not know since to her he was still a stranger.
Cô hỏi: She asked:
- Anh chở gì trên con ngựa sắt đó? - What do you transport with that iron horse?
Viễn đáp: Vien replied:
- Đủ thứ, ai thuê gì, tôi chở đó. - Anything, whatever peole rent it for, I will transport it.
- Anh đã đưa bao nhiêu cô nương về dinh rồi? - How many beauties have you brought back to their palaces so far?
- Chưa đưa ai cả. Nếu Khuê mở hàng thì còn gì bằng. - Nobody yet. If Khue could be the first one, it would be great.
Sao Khuê rụt vai: Sao Khue scrunched her shoulders:
- Đừng có dụ khị. - Don’t you try to talk me into it.
Dứt lời, cô hắt hơi một lúc mấy cái liên tục. Just then, she sneezed repeatedly several times.
Viễn chép miệng: Vien smacked his lips:
- Không kẻo Khuê bệnh mất. - Be careful lest you get sick!
Sao Khuê vênh váo: Sao Khue stuck her face up proclaiming:
- Thỉnh thoảng cũng nên bệnh một chút cho người ta sợ. - Now and then one ought to get sick a little to scare someone.
Viễn lắc đầu: Vien shook his head:
- Đúng là trẻ con. - So childish!
Khuê nghênh mặt: Khue was defiant:
- Anh sai rồi. Đó là câu của mẹ tôi thường nói với ba tôi chớ không phải lời của trẻ con đâu.
- You’re wrong. That is what my mom often says to my dad; it’s not childish talk.
- Vậy sao em lại nói với tôi? Thật buồn cười khi giữa chúng ta chưa là gì hết.
- So why did you say that to me? It’s funny when there is nothing between us yet.
Ấm ức, Khuê liếc Viễn một cái thật dài. Tim cô rộn lên khi bắt gặp nụ cười miệng rộng rất quyến rũ của anh. Bất giác Khuê quay mặt đi. Flustered, Khue shot Vien a really long glance. Her heart stirred up when she caught his broad, seductive smile. Inadvertently she turned her face away.
Trời bớt mưa, Khuê ngần ngừ: The rain was letting up. Khue spoke hesitantly:
- Có lẽ tôi đi được rồi. - Perhaps I could leave now.
- Có vội lắm không? - Why so soon?
Khuê cắn môi: Khue bit her lip:
- Trước sau gì cũng tới lúc đó mà. - Sooner or later that moment will have to come.
Giọng Viễn trầm lắng xuống: Vien’s voice deepened:
- Tôi sẽ chở Khuê nhé. - Let me drive you home.
Sao Khuê bối rối: Sao Khue was embrassed:
- Cảm ơn anh. Tôi... tôi... - Thank you. I…I…
- Đùa thế thôi. Tôi sẽ gọi hộ Khuê một chiếc xích lô vậy. - I was just teasing. I will call you a pedicab instead.
Khuê lí nhí: Khue mumbled:
- Vâng. Anh làm ơn... - Yes. Could you please…
Viễn dặn dò: Vien carefully instructed:
- Chờ ở đây chớ đừng đi đâu nhé? - Just wait here and don’t go anywhere. OK?
Sao Khuê gật đầu. Viễn băng mình ra mưa và đi ngược về phía ngã tư. Độ chừng năm phút sau, anh đã trở lại với một chiếc xích lô chạy kè kế bên. Lúc này, Khuê đã thấm lạnh và thấm mệt dữ lắm rồi. Hai chân cô run lặp cặp bước muốn không nổi.
Sao Khue nodded. Vien strode into the rain and walked towards the cross section of the two main streets. In only about five minutes he returned with a pedicab running close by. By that time, Khue was soaking cold and extremely tired. Her legs shook noisily and she could hardly walk.
Viễn đưa tay cho cô vịn. Khuê cảm nhận được vòng tay anh siết nhẹ quanh mình. Rồi giọng anh như gió thoảng:
- "Lạnh vừa đủ siết vòng tay,
Run đi em để mai này nhớ nhau."
Vien extended his hand for her to hold on. Khue felt his arm lightly squeeze around her body. Then his voice was like a gentle breeze:
- “Just cold enough for a tight embrace,
Tremble, my love, to cherish this moment of fate.”
Bỗng dưng mắt cô cay xè khi nghe Viễn đọc hai câu thơ đó. Có thể là cảm xúc của anh, cũng có thể do anh buột miệng. Nhưng dù thế nào cũng là hai câu thơ của một sự chia xa.
Her eyes suddenly teared up when hearing Vien cite these two lines of poem. They might have risen from his deep feelings, or he might just happen to blurt them out. But whatever the reason, it was a poem about separation.
Thật ngớ ngẩn, Khuê hỏi: As if in a daze, Khue asked:
- Mình sẽ không gặp lại nữa sao? - Won’t we ever meet again?
Viễn vuốt gương mặt sũng nước: Vien wiped his rain-soaked face:
- Sẽ gặp lại nếu có duyên. Chào em. - We will if it’s our fate. So long, young lady.
Dứt lời anh kéo tấm bạt cho xe chạy. Khuê nghe trái tim mình đau thắt nhưng cô vẫn ngồi im chớ không vén bạt lên nói thêm câu nào hết. Then he pulled close the canvas cover to signal the pedicab to go. Khue felt her heart knotted with pain but sat still without raising the cover to say anything further.
Cô mệt lả, người tựa vào xe. Nhắm mắt, Khuê như vẫn nghe như hơi thở của Viễn còn nồng ấm bên mình. Xe lắc lư ru ngủ. Người đạp xích lô hỏi địa chỉ nhà khiến Khuê như bừng tỉnh. Cô co ro ôm cái túi xách ướt mèm vào lòng rồi không chịu nổi, cô vén bạt xe chuồi đầu ra ngoài tìm.
Totally exhausted, she reclined against the pedicab’s seat. Eyes closed, Khue felt as if Vien’s warm breath was still hovering around. The pedicab’s back and forth wobble lulled her to sleep. Only when the driver asked for her home address that she suddenly woke up. She sat huddled on the seat with the soaking-wet handbag against her belly, then, not able to withstand it any longer, pulled aside the cover and stuck her head out, searching.
Mưa đã bớt nhưng vẫn còn mờ mịt. Sao Khuê không nhìn thấy ai ngoài màn mưa trắng xóa. Bồng bềnh theo nhịp xe lăn, cô tự hỏi khoảnh khắc vừa trôi qua là hiện thực hay là một cơn mơ vậy? Rồi cô tự trả lời. Đó là hiện thực, nhưng tất cả đã tan biến như một giấc mơ khi gương mặt Viễn đã khuất sau tấm bạt.
The rain had slowed but visibility was still very poor. Sao Khue couldn’t see anybody except for a white sheet of rain. Bobbing with the rhythmic rolling of the pedicab’s wheels, she asked herself whether the moment that had just passed was real or only a dream. She then answered to herself. It was real, but all that dissolved away like a dream when Vien’s face receded behind the canvas cover.
Giờ chỉ còn mình Khuê với con đường mưa mù, với ngả nghiêng phố xá và một nỗi quạnh hiu choáng ngợp. Khue was then left to herself with the rain-blinding street, with the wobbling cityscape, and with an overwhelming loneliness.
-----------------------------------------------------------------------