Originally Posted by
Paddy
Tôi thì chỉ thấy tội cho họ thôi. Họ không nghĩ xa rằng họ là thế hệ sau cùng có thể nói tiếng Việt tại Mỹ. Một số vì hoàn cảnh, nhưng cũng có một số là muốn như vậy.
Tôi biết một số nhỏ người VN khi biết được ngoại ngữ thì nghĩ là mình hơn hẳn các người VN khác. Họ có tư tưởng vọng ngoại, cái gì không VN cũng tốt hơn hết. Tôi thì không thấy tội những người này.
TD 1: Hồi bé tôi đi học có một ông thầy chỉ thích nói tiếng Tây trong lớp (tôi không nhớ ông dậy môn gì, vì không học ông ấy). Một lần ông qua lớp tôi coi thi. Tôi cần đi nhà xí nên xin phép ông ta. Ông trả lời "oui" làm tôi không biết ông ấy nói gì và cứ đứng đực mặt ra. Vài phút sau ông gật đầu làm tôi phải chạy thục mạng tới cầu tiêu, tí nữa thì chết.
TD 2: Một người tôi quen về VN chơi. Họ hàng lại chơi ai cũng khen anh ta nói tiếng VN giỏi làm anh ta ngạc nhiên (anh rời VN cách đó 20 năm). Cuối cùng anh hỏi tại sao thì họ nói là trong họ có người đi Mỹ có 3 năm mà quên hết tiếng Việt nên chỉ nói tiếng Mỹ khi về thăm quê. Anh chàng này nóng máu kêu anh mất gốc kia ra chửi thậm tệ (bằng tiếng VN vì anh kia tiếng Anh bồi). Khi tôi nghe chuyện này tôi nhớ lại cuốn truyện "Tuấn, Chàng Trai Đất Việt" viết về VN thời bị Tây đô hộ.