Last edited by LtDra; 07-13-2010 at 01:49 PM.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Qua rồi tháng Sáu trời mưa
Hạ đi Thu đến lưa thưa hạt sầu
Trách chi những buổi mưa ngâu
Hờn chi nỗi nhớ đượm mầu mắt nai
Qua rồi những ánh ban mai
Xuyên từng kẽ lá sánh vai cùng nàng
Thốt trong tiếng ngọc khẽ khàng
Ta đây mình đấy chẳng màng thế nhân
Đã qua rồi phút ái ân
Hương tình vẫn thắm vẫn lần theo ta
Tìm trong dĩ vãng nhạt nhòa
Tình xưa duyên cũ biết là...còn chăng?
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
Xuân qua, hạ tới, thu lại tới.
Lá vàng buồn bã khóc biệt ly.
Trời cao tạo hóa, ôi tạo hóa !
Gặp gỡ chi rồi phải biệt ly.
Tình xuân hoa nở sau đông giá.
Có nhớ thu nào lá biệt xa ?
Biệt xa cho lá xanh khoe sắc,
tươi tắn xuân thời nét thiết tha.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
Đây mùa thu tới! Mùa thu tới
với áo mơ phai dệt lá vàng
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh
Những luồng run rẩy rung rinh lá
Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
Non xa khởi sự nhạt sương mờ
Đã nghe rét mướt luồn trong gió
Đã vắng người sang những chuyến đò
Mây vẩn từng không, chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.
một câu, hai câu, lại ba câu
trằng trọc băng khoăn thơ chẳng thành
câu bốn, câu năm vừa ráp lại
một bài thơ mới đã làm xong
hihi
Last edited by vietnamese4u; 07-30-2010 at 11:05 AM.