Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Thuở ban đầu
Sáng tác: Nhất Sinh
Cho anh về thăm lại bến đò xưa nhiều kỷ niệm.
Xa xôi nhiều năm rồi lòng vẫn nhớ tình vẫn thương
Xưa trên cùng chuyến đò tình chợt đến khi tuổi vừa yêu
Bao nhiêu là mộng mơ tình nên thơ ôi thuở ban đầu.
Lơ thơ hàng tre già nắng chiều nghiêng đàn trâu về
Xa xa từng cánh cò chập chờn bay về tổ ấm
Trên con đường quen thuộc ngày nào tôi vẫn đứng chờ em
Nay lối mòn ngày xưa còn mình tôi thơ thẩn trong chiều.
Thời gian như nước qua cầụ
Tình yêu vỗ cánh bay xa
Thương em người gái quê tình trắng trong như những giọt sương
Trăm năm một chữ yêu làm đảo điên bao kẻ dại khờ
Em ơi một chút thương một chút yêu ta giữ cho bền lâu
Không duyên phận với nhau hẹn kiếp sau ta sẽ chung tình.
Nghe nhạc
Last edited by LtDra; 05-08-2010 at 03:56 AM.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Cám ơn đời mỗi sớm mai tỉnh giấc
Cho ta thêm một ngày nữa để yêu.
Dòng sông xanh che phủ ánh ban chiều
Niềm hy vọng vỡ òa trong nỗi nhớ.
Cám ơn đời đã cho ta ánh sáng
Rọi hồn ta một thoáng chút hồn nhiên
Cứ vô tư và xin chớ muộn phiền
Như mây, gió quyện vào nhau một hướng.
Cám ơn anh đã cùng em chung hưởng
Những buồn, vui, gian khó chốn trần ai
Không có ngày hai đứa sẽ chia hai
Em và anh, mãi chung đường......."hạnh phúc"./.
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
Tác giả: không biết
Last edited by Baristan; 10-11-2010 at 04:58 PM.
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
Bốn năm thao thức đợi chờ
Ngày trông đêm ngóng đến giờ bóng lăn
Quả bóng như thỏi nam châm
Có lực hấp dẫn như tâm địa cầu
Quả bóng như có phép màu
Hội về bốn biển năm châu một nhà
Không cần giọng nói, màu da
Cũng chẳng phân biệt ở xa hay gần
Nắm tay cùng bước ra sân
Mang theo khát vọng thêm lần vinh quang
Những "cơn lốc màu da cam"
Bao năm chờ đợi để mang cúp về
"Tango" thì vẫn ngủ mê
Sau lần tám sáu chưa hề lên ngôi
"Samba" lúc lở, lúc bồi
Lúc không đối thủ, lúc ngồi than thân
"Thiên thanh" vô địch bốn lần
Nay đang hy vọng cho lần thứ năm
Đừng quên những " cỗ xe tăng"
Đang nuôi hy vọng bốn năm báo thù
"Gà trống" thì đang gật gù
Cất lên tiếng gáy cho dù nhỏ nhoi
"Sư tử " cũng muốn lên ngôi
Có lẽ chưa phải đến thời nước Anh
"Bò tót" thì mãi vang danh
"Ông vua vòng loại" thôi đành... thực Vua
Những chú chuột túi " kangru"
Cũng xin góp mặt vào đua đường dài
"Voi rừng" đang bị gãy tay
Vẫn đang hy vọng cho ngày đăng quang
" Sư tử bất khuất" mơ màng
Sẵn sàng nân chiếc cúp vàng trên tay
Nam Phi cầm cúp trong tay
Chờ ngày chung kết trao tay cho người
Hàn Quốc hy vọng mong manh
Vượt qua vòng bảng hoàn thành ước mơ
"Đại bàng trắng" mãi lượn lờ
Giấc mơ nân cúp xin chờ tương lai....
Tác giả: Cao Nghiêm.
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.
Chiều tháng sáu trời đổ mưa bất chợt
Tôi vội vàng khép nép dưới vành hiên
Cái lạnh buốt xua tan nỗi muộn phiền
Theo con nước về miền xa thăm thẳm
Mưa rơi nặng hay lòng ta trĩu nặng
Những suy tư, toan tính của đời thường
Rồi nhung nhớ chợt ùa về sợ hãi
Cơn mưa này sao giống cơn mưa qua.
Tôi vẫn nhớ gương mặt em ngời sáng
Em mỉm cười rồi chạy đến bên tôi
Nhưng định mệnh đã làm em chùn bước
Nụ cười kia đã vĩnh viễn rời xa
Vào một chiều mưa lất phất nhạt nhòa
Em ra đi bỏ lại bao nuối tiếc
Những kỷ niệm còn đầy trong mắt biếc
Tôi âm thầm cất bước lối cô đơn.
Mưa không đắng nhưng sao lòng mặn đắng
Nỗi đau kia lắng đọng mãi trong lòng
Sao mưa vẫn không hề thôi day dứt
Cho cầu vồng ló dạng đuổi mưa đi.
P/S: bài này được viết lúc trời đang mưa tầm tã
Last edited by Baristan; 07-03-2010 at 12:58 PM.
Khác biệt là lợi thế. Tự tin là sức mạnh. Mơ ước là thành công.