Last edited by LtDra; 07-21-2009 at 06:34 PM.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Tùy Em muốn nghĩ thế nào
duyên anh đã thắm vườn đào nhà ai
thôi chào em nhé ngày mai
nhé em, anh sẽ nhớ hoài tuổi xuân
cùng em đi suốt cuối tuần
vui cà phê lại vui lần bên nhau
lên tiên lên phật hết sao?
nào ta cùng hét cùng gào cho vui
Tình hình là em có ít thời gian quá nên chẳng có nghĩ được gì lãng mạn cả. Thôi thì...chọi đá cho vui ha ^^
Tùy duyên phải số mới thành
Thôi nhé tri kỷ...hẹn đành kiếp sau
Cùng vui lên nhé, chớ sầu
Nào đâu phải được bên nhau mới tròn :P
Nào ta cùng hét cùng gào
Cho quên ngày tháng ba đào bủa vây
Vui chơi một thoáng hết ngày
Trở về bao nỗi đắng cay chất chồng
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
[QUOTE=LtDra;23233]Bây giờ hổng lẽ tay phải đánh tay trái ta?Nào hay tri kỷ vẫn còn !
Đâu đây chắc sẽ thơ mòn "ki bo".
Phải thời quên cái đắn đo.
Được vui tâm sự không lo lệ nhòa.
Bên nhau dòng chữ nhỏ to.
Mới vui tri kỷ, tròn no thân tình!
Mới đầu ai quá nhiệt tình.
Vui chi vui vội thình lình mất tiêu.
Tri âm gió thoảng ban chiều.
Kỷ tràng cọ bút tiêu điều chổng chênh.
Tròn xoe trăng sáng mới lên.
No tròn bóng nguyệt sáng trên mặt hồ.
Thân tình có vẻ hư vô.
Hồ soi trăng sáng điểm tô điệu sầu.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Hic hic, mấy nay lo kiếm cơm dữ quá hổng còn thời gian mà thi phú nữa. Cha chả là nó buồn ^^
[QUOTE=LtDra;23233]Mới vui đó lại chợt buồnNào hay tri kỷ vẫn còn !
Đâu đây chắc sẽ thơ mòn "ki bo".
Phải thời quên cái đắn đo.
Được vui tâm sự không lo lệ nhòa.
Bên nhau dòng chữ nhỏ to.
Mới vui tri kỷ, tròn no thân tình!
Tri kỷ mỏng mảnh như chuông buộc mành
Tròn no tình ấy mong manh
Thân tình mấy độ đoạn đành cách xa
Hồ vẫn còn sâu, người thả câu
Soi mình bên dậu rặng trâm bầu
Trăng nhòa thôi sáng chừng nhung nhớ
Điểm bạn tô sầu lên ý thơ
Điệu hò ai gởi qua cơn mơ
Sầu dâng đáy mắt thoáng thẩn thờ
Ngỡ người quên lãng vườn thơ cũ
Tình ấy vẫn còn, thật, không mơ
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Tình ấy vẫn còn anh tự hỏi
Thật tình như vậy có phải không?
Không mơ không phỉa người đa cảm
Không đùa đâu chắc đã là hay?