Chào mọi người,
Mình là người mới gia nhập community này. Hy vọng được làm quen và học hỏi mọi người.
Công ty mình chỉ cho phép truy cập duy nhất trang vdict.com nên bây giờ vdict không chỉ là từ điển với mình.
Hi Ivy, welcome to Vdict.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Nếu ai hỏi điều gì tôi thích nhất?
Nhoẻn nụ cười không biết nói sao đây.
Cuộc sống khổ ôi trầy vi trốc vảy!
"cuốc" vớí "cày" tất bật mãi quanh năm.
Cùng bằng hữu nâng ly khi rảnh rổi.
Xóa bao phiền tẩy bỏ chuyện bon chen.
Ta cùng uống, uống say "tình đất mẹ" (*nước mắt quê hương)
Bẽ nụ cười chia sẽ chuyện trời mây.
Cùng mơ ước thế gian này vui vẻ.
Để bao ngày cùng tô vẽ nước non.
Cùng say uống bao thân tình, thân ý.
Thích làm sao khi nhân loại hữu tình !
Last edited by LtDra; 07-17-2009 at 05:32 AM.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Thích nhất (2)
Nếu ai hỏi điều gì tôi “thích nhất”
Nói sao đây khi “thích nhất” rất nhiều
Thích những chiều cùng bạn gió phiêu diêu
Quên ngày tháng quên những điều khó nhọc
Nhoẻn miệng cười, dặn lòng mình đừng khóc
Né mắt nhìn cất tiếng hát vu vơ
Gom mây trời, dệt ánh nắng thành thơ
Thả trôi hết những gì tên nhung nhớ
Chợt ký ức ùa về..tim...vụn vỡ...
Giật mình tìm...những miếng ghép..ngày xưa
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Mấy hôm nay bên sân tìm sương nhỏ.
Nép bên rào ngọn cỏ héo buồn xo.
Trời nghiệt ngã cho không gian nắng đỏ.
Khiến sương buồn mất dạng, cỏ sầu lo.
Đời là thế bây nhiêu điều không rõ?
Khiến nao lòng và vương vãi đắn đo.
Điều may mắn, hết giông, trăng lại tỏ.
Đón sương về thì cỏ hết ốm o.
Last edited by LtDra; 07-16-2009 at 06:51 PM.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Gặp lại cỏ lòng sương như mở hội
Nét hân hoan rạng rỡ dấu được đâu
Phải cách xa dăm bữa, vạn nghìn sầu
Dẫu vẫn biết sau giông trời sẽ bão
Cớ làm sao lòng ngập đầy phiền não
Dạ nôn nao, mong hết hạn, đổ mưa
Cỏ biết không, thương nhớ nói sao vừa
Nhớ. Nhớ lắm. Nhớ cỏ yêu kinh khủng
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Ai không biết tình sương bên ngọn cỏ.
Nét lung linh, sương óng ánh sao trời.
Từng tia mắt cùng nụ cười ngọc tỏa,
khiến cỏ mềm uốn lá khẽ nưng niu.
Rồi đêm hết khi ánh dương sáng tỏ.
Cỏ quay về rễ vương víu đất sâu.
Nàng sương nhỏ thì nhẹ nhàng mất dấu.
Cỏ úa vàng dưới nắng đợi mưa ngâu.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Đáng thương nhất của đời người là tự ti.
Tự đại + Tự ti = thất bại đáng thương nhất
Xót thương thay cho sương nhỏ bởi yêu
Nguyện tiêu tan khi ánh nắng xua chiều
Đợi đêm đến lại ùa về với cỏ
Cỏ dẫu yêu, yêu thật nhiều sương nhỏ
Nhưng làm sao khi đất đã vướng người
Cố làm vui, cỏ gượng nở nụ cười
Nhưng sương biết...lòng cỏ như sương vậy
Thôi cỏ ơi, tiếc chi tình của giấy
Lửa tình yêu không đủ đốt cháy đâu
Sương sẽ đi dẫu lòng nặng sợi sầu
Và cỏ nhé, đừng đợi hoài sương nữa
Cuộc tình kia đã hết rồi ngọn lửa
Chỉ còn than nhưng sẽ lụi thành tro
Và sẽ tan khi gió thoảng câu hò
Và sẽ hết...chẳng còn gì đâu cỏ (
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...