Lúc goo-gle giải sầu
Em thử gõ tên anh
Trong ý nghĩ mong manh
Tên này trong kỷ niệm
Với hồi tưởng trong tim
Ôi thật là kỳ diệu
Goo-gle thật đáng yêu
Giấc mơ thành sự thật
Lúc goo-gle giải sầu
Em thử gõ tên anh
Trong ý nghĩ mong manh
Tên này trong kỷ niệm
Với hồi tưởng trong tim
Ôi thật là kỳ diệu
Goo-gle thật đáng yêu
Giấc mơ thành sự thật
@ HHCG:
Ghét anh quá đi thôi
Biết người ta hờn dỗi
Vậy mà không một lời
An ủi để cho vơi
Lại bỏ đi mất dép
Bắt người ta cửa khép
Lại chẳng dám khóa ngoài
Lại thấp thỏm mong hoài
Chỉ lo…anh gặp chuyện
Thành tâm và cầu nguyện
Lòng buồn lắm biết không
Mỏi mắt, chờ, ngóng trông
Từng hồi chuông lay động
Vẫn không bóng anh về
Bồi thường thiệt hại đê
Bởi làm đau em thế :P
@ysen:
Mèn ơi chuyện gì đây?
Ta tỉnh hay đang say
Mà đất trời bay bổng
Tự nhiên vào nói đổng
Ai tán tỉnh lẳng lơ
Tức nước sẽ vỡ bờ
Coi chừng ta...chém á
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Truelove của anh ơi
Sao em nỡ nặng lời
Lạnh lùng hoài như vậy
Tình của anh, thấy đấy
Chẳng đổi thay tẹo nào
Thôi mà, đừng làm cao
Ừ với anh đi nhé
Anh sẽ thương mình bé
Sẽ chung thủy trọn đời
Về với anh người ơi
Đừng mộng mơ nữa nhé
Mệt mỏi quá sếp ơi :-S
Em chẳng muốn yêu đương là ích kỷ
Cũng chẳng cần phải chéc chiếc ai-đi [check ID]
Thế mà sao tim ấy quả thật kỳ
Ghen với cả mây trời, ôi kỳ dị
Việc sếp giao thì chất cao mấy tỉ
Bận bù đầu nhưng vẫn để ý anh
Vì công việc anh chẳng thể dỗ dành
Và em giận, ghét luôn, không thèm gọi
Giận anh rồi, chẳng còn thèm thăm hỏi
Mần việc thôi, kiếm tiền để nuôi thân
Mần chăm chỉ, mặt ngây dại bần thần
Và nổi đóa với những ai quanh quẩn
Sếp bỗng xót: “bé iu sao lẩn thẩn
Gởi meo anh sao lại viết tên ai?
Anh bảo bé hãy đo giúp chiều dài
Từ thành phố chạy ra ngoài duyên hải
Cớ làm sao bé lại thật là dại
Dùng thước đo rồi phán đại mí câu
Nào muốn đi thì anh phải bắt cầu
Hoặc đường tắt, bay như chim cũng được
Có ai đời nhân viên lại ngang ngược
Ví síp mình với lông vũ dậy đâu
Bé biết không anh đang rất đau đầu
Vì cái bọn sớt giá hoài hổng chán [search]
Ôi cuộc đời sao mà đầy ngao ngán
Mai hết tuần, đừng ca thán nữa em”
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Cô đơn trong tình yêu
Có thấy gì không, em cô đơn
Mưa không giăng kín, phố dỗi hờn
Yêu thương đầy ắp, chừng vẫn thiếu
Đừng để chiều về xa vắng hơn…
Bất chợt lòng vui, bất chợt thương
Ghé nhà tìm chút nắng vấn vương
Để lòng nhuộm tím màu nhung nhớ
Một chút gợn buồn…anh còn thương???
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Khi người ta tủi
Dạo này nhiều chuyện xảy ra với mình quá mà buồn nhiều hơn vui nên đôi lúc khiến mình chạnh lòng ghê gớm.
Thông cảm, ừ thì thông cảm. Hiểu, ừ thì hiểu. Cố gắng, ừ thì cố gắng. Nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn của nó, sức người có hạn, và mình là người nên sức chịu đựng của mình cũng có hạn.
Buồn, muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc được đành tìm mấy bộ phim Hàn coi để được “khóc ké”.
Me xuống thăm tranh thủ kiểm tra sức khỏe. Me về, không yên tâm nên bảo Út đưa về. Vậy là còn mình mình với căn phòng chật chội.
Thường ngày 2 đứa quay đâu cũng đụng nhau vậy mà hôm nay “nó” trở nên thênh thang lạ thường, trống vắng lạ thường, và, im ắng lạ thường.
Cơm một mình. Xem phim một mình và ngủ cũng một mình.
Me không yên tâm với cái đứa “cứng cỏi” như mình nên chừng độ dăm mười phút lại nhắn tin hỏi han một lần. Rep rất khí thế và quật cường để me khỏi lo, nhưng dường như me vẫn biết được đành thú nhận dạ rất buồn, rất sợ ma…
Trằn trọc mãi chẳng thể nào ngủ được, mà khi người ta không ngủ được người ta lại nghĩ ra đủ thứ ghê rợn và chính nó lại làm mình sợ. Và khi nỗi sợ hãi lên đến cực đỉnh thì lại vội vàng chuyển ngay sang một đề tài khác lãng mạn hơn, ướt át hơn. Tưởng sẽ kiếm được một giấc ngủ ngọt ngào đầy ắp mộng đẹp nào ngờ…chạnh lòng quá đê (
“Nhắm mắt lại, hít thở sâu sẽ ngủ được à”
Làm theo như một cái máy nhưng rồi tiếng “kéo gỗ” phòng bên cạnh lại làm mình tỉnh queo.
“Đếm cừu đi”
Lại làm theo. Bọn cừu hiện ra lần lượt với những hình dạng ngộ nghĩnh, mỗi đứa một vẻ, lại có đứa mắt chớp chớp, lưỡi thè ra và đuôi vẫy vẫy khiến mình nhịn không được bật cười khúc khích.
Đã ngủ không được, đã sợ ma lại còn áp dụng bí kíp trật đường rầy vầy làm sao mà thăng đường được chớ. Haizzz
Đã sang một ngày mới, mắt vẫn ráo hoảnh :-s
Chợt nhớ đến Hoàng tử nhỏ.
Chợt cảm thấy ấm áp hơn và bớt lạc lõng vì cách mình 1 bức vách vẫn có “người” sinh sống.
Cảm thấy hạnh phúc hơn bởi ít ra tin nhắn gởi đi vẫn có lời đáp lại.
Té ra mình vẫn còn thật nhiều yêu thương kia mà, đâu đến nỗi phải cô đơn giữa chốn đông người đâu nhỉ. Còn Hoàng tử nhỏ của mình thì sao? Giờ này có lẽ đã lăn quay ra ngủ sau một ngày dài diệt bọn bao-bab, quét dọn núi lửa và ngắm mặt trời lặn đủ 43 lần rồi nhỉ. Ngủ ngon nhé Hoàng tử nhỏ, em cũng ngủ đây.
Khò khò…hết chuyện ^^
.o0o.
* Bonus: ảnh minh họa là hoa Magritte, tượng trưng cho tình yêu trong sáng. Vậy mà ở trên tớ, hoa này toàn được dùng để kết vòng hoa tang. Có lẽ, chỉ có tình yêu của đất mẹ mới là tình yêu trong sáng nhất đó ha
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Em còn ở lại
Thu sang khoe sắc áo vàng
Đông về bạc trắng, nặng mang những buồn
Người đem hẹn ước đi luôn
Em còn ở lại, gieo buồn xóm thơ
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Đời đẹp hỡi nói cho ta hay với
Sao mắt ấy buồn sao môi ấy rũ
Chim tình yêu ơi bạn tình yêu ơi
Sao lại đổi thay sao lại oán thù??
dịch thơ của Hainơ
Hè hè, bác lại đem thơ của ông ấy ra dọa em cơ đấy. Kinh!!!
Thôi thì đã lỡ nặng tình
Trăm năm núi lở chúng mình nguyện yêu
Dẫu cho thế giới tiêu diêu
Em-anh không ngại cùng liều một phen
Dẫu cho tắt lửa tối đèn
Vdict ở lại, lèng xèng với Tan :P
*Lu ý: thông tin trong bài chỉ có tính chất tham khảo và minh họa, không có giá trị thực tiễn nha.
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...