Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
À há
Cái nì giống giống một bài viết cũ của mình trong blog nà. Post ấy đọc cho vui ha
Thả tay
Mình xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Dường như từ dạo ấy em đã quên bẵng khái niệm về thời gian.
Cũng như những cô gái mới lớn, em cũng biết yêu, được yêu và hiểu thế nào là tình yêu.
Em không đủ dạn dĩ để tham gia vào trò tán tỉnh của các bạn gái cùng lớp, em cũng không tự tin bước vào vườn yêu khi trước mắt em là những kỳ thi, những định hướng cho cuộc sống sau này. Vậy nên, ngoài thời gian ở trường, em chỉ quanh quẩn ở nhà phụ giúp ba mẹ mặc cho thế giới ngoài kia đang nhộn nhịp yêu đương.
Và anh đã đến đánh cắp trái tim em cùng những gì tinh khôi nhất trong tâm hồn khi em tròn 20 tuổi.
Em không hối tiếc vì đã yêu anh. Nhưng, có lẽ, anh, anh đang làm cho em cảm thấy mình đã sai khi trân trọng tình cảm ấy.
Có biết không, em đã không nghĩ đến ai, chẳng để tim mình có thêm cơ hội mở cửa lần nữa vì em sợ. Sợ một ngày nào đó em sẽ quên anh mất khi người mới đến bên em với những yêu thương chân thành và nồng ấm. Và “cái cớ” đơn giản mà hiệu quả nhất là “Dạ, người yêu em đang đi công tác xa”
Cười mà sao chua chat thế bởi chuyến-công-tác này sẽ kéo dài mãi mãi, và, cho dù anh có quay lại thì người đón anh chắc chắn không phải em.
Em đã sống những tháng ngày như thế đó anh.
Em đã biết tự lo cho bản thân, yêu bản thân hơn và khép lòng mình lại bởi em biết mình vẫn chưa sẵn sàng để lại-yêu. Mà đúng hơn, em sợ sẽ làm ai đó tổn thương và bị người ta làm tổn thương.
Và anh đã trở lại.
Em vui, em hạnh phúc khi thấy anh bình an, thành đạt. Nhưng, chẳng hiểu sao lại không còn cảm giác hồi hộp, nôn nao khi sắp gặp lại. Và, em biết, có lẽ trong em, anh đã là kỷ niệm.
Đừng mãi xin lỗi em vì chuyện chúng mình không phải do anh mà cũng chẳng tại em. Những gì đã qua hãy để nó đi qua luôn anh nhé.
Đừng viết mail hay gọi điện cho em, bởi em sẽ không trả lời đâu.
Em sẽ không sống vì quá khứ nữa, em sẽ sống cho em, và cho người em sẽ thương. Em đã sẵn sàng, và, đã đủ tự tin để tòan tâm tòan ý trao yêu thương cho người-sắp-đến.
Hãy cho em được nhớ về anh bằng những ký ức đẹp và trong sáng. Mình thả tay nhé anh.
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
Òi oi, hỏng có phải như dị. Hai người nì iu nhau và định cưới nhau nhưng do gia đình hai bên không chịu nên đành chia tay. Ảnh đi lấy vợ và đẻ con vì ảnh là con một và duy nhất của dòng họ nên bị ép :-s
Sau đó ảnh quay lại muốn hàn gắn với cô gái nhưng cô gái sợ sẽ làm tan vỡ hạnh phúc gia đình ảnh nên tự "biến mất". Vậy đó.
Ừa, để tớ lục lại bài mào đầu rồi lập topic ha. Vui là chính, hổng cần quan tâm đến niêm luật gì đâu. Ta quyết định dậy nha ^^Tớ cũng ủng hộ ý định mở topic thơ đối đáp nhưng mà tớ thì ko có khiếu làm thơ đâu. Hay ấy khai truơng trứoc đi
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Ui! Thế thì càng khác chuyện của tớ. Tớ bị bồ đá mà
Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!
@dethuong_x0x:
Tự nhiên muốn hát "...quên đi quên đi nỗi đau, cõi đời lạc lõng như vô tình..."
Chuyện đã qua, cho nó qua luôn đi cho nhẹ đầu ấy ơi
Thực và ảo
Ghi chú: Hổm rày đầu óc trống rỗng chẳng “sáng tác nghệ thực” được gì cả nên đành chép lại chuyện cũ để tay chân bớt thừa thãi. Ai chưa đọc thì mời đọc, ai đọc rồi thì cũng…mời đọc lại
Bạn bè đã rủ rê tôi gia nhập vào “thế giới ảo” từ khá lâu nhưng tôi vẫn chưa mấy hứng thú về chuyện này. Tại sao ư? Chỉ tại vì tôi chưa có điều kiện để làm điều đó mà thôi. Suốt ngày nghe mấy nhỏ bạn bàn tán về chuyện “nét” tôi cũng cảm thấy tò mò lắm. tôi tự hỏi không biết trên “nét” nó có cái gì hấp dẫn khiến bạn tôi suốt ngày lang thang trên ấy. Tôi vẫn thờ ơ với “ nhịp sống văn minh” và vẫn sống khép mình trong khuôn khổ của sách vở và học hành. Cho đến ngày lớp chúng tôi học môn “mạng”.
Mọi chuyện bắt đầu khi thầy dạy cho chúng tôi cách search thông tin và nói chung là lúc mà thầy đưa chúng tôi vào “nét”. Để tiện cho việc gởi tài liệu cho chúng tôi, thầy yêu cầu mỗi sinh viên phải tự tạo cho mình một địa chỉ email tùy ý. Đang phân vân không biết chỉ lấy tên thôi hay lấy cả họ lẫn tên để làm nick thì nhỏ bạn thầm thì: “ bồ lấy nick gì mà nghe “kêu” một chút để sau này dễ làm quen bạn hơn, vả lại trên này người ta nói xạo lắm nếu bồ mà lấy tên thật coi chừng bị người ta gạt đó”. Câu “chỉ giáo” của nhỏ bạn khiến lòng tôi trở nên hoang mang. Vốn có máu Tào Tháo và cũng hơi sợ nên tôi đã chọn một cái nick rất “kêu” và nữ tính khác với con người thật của tôi.
Đúng như lời nhỏ bạn nói, nick của tôi có rất nhiều nick khác nhảy vào làm quen. Nhiều đến nỗi đôi khi tôi phải “ ẩn mình” để có thể nói chuyện với bạn bè hay với những người tôi yêu thích. Lúc đầu tôi rất hứng thú với trò làm quen trong các chat room. Nhưng dần dà tôi trở nên ngán ngẩm bởi cứ phải trả lời những câu hỏi về bản thân không có gì mới mẻ cả, và hơn thế nữa là tôi phải cố nhớ những thông tin của tôi nhưng không thuộc về tôi. Thế rồi tôi bắt đầu tham gia vào các diễn đàn. Ở đây tôi cảm thấy thoải mái và tự do hơn. Vốn yêu thơ nên tôi tham gia hầu như các box thơ và chẳng bao lâu sau tôi đã “độc chiếm” các box thơ ở các diễn đàn mà tôi tham gia. Không khó gì để nhận ra tôi bởi cho dù ở diễn đàn nào thì tôi cũng chỉ đăng ký bằng một nickname duy nhất và thơ tôi chủ yêu là lục bát mà thôi. Từ một thành viên tôi đã dần “thăng tiến” lên làm Mod quản lý box thơ rồi thì Globalmod quản lý cả diễn đàn. Số tiền “ảo” và tài sản “ảo” của tôi ngày càng nhiều. Giả tỷ như có thể đem số tài sản ấy ra ngoài đời thật thì có lẽ tôi còn giàu gấp mấy lần Bill Gates nữa đó chớ! Trái ngược với hình ảnh một cô gái rụt rè, nhút nhát ở ngoài đời, trong “thế giới ảo” tôi là một cô gái rất tự tin, bản lĩnh, đầy cá tính và rất mạnh mẽ. Hầu như tất cả các thành viên trong diễn đàn đều nể phục và yêu mến tôi. Tôi tự hào lắm. “Gia đình ảo” của tôi ngày càng đông đúc, tôi đã trở thành “bà bà” của “bọn trẻ”.
Tôi tiếp tục sắm vai một người “nổi tiếng” trong “thế giới ảo” với niềm hãnh diện rất ư lớn lao. Cho đến một hôm, tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi vì cứ phải sống cuộc sống của người khác và tôi muốn được trở về với chính tôi, được sống cuộc sống của riêng tôi ở “thế giới thật” ngay trong lòng “phố ảo”. Vậy là tôi đã từ bỏ cái nick “danh giá” kia, chia tay bà con chòm xóm để “rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, mọi ân ân oán oán của thế gian xin trả lại thế gian”.
Tôi đã tạo lại một cái nick khác mang tính “tôi” hơn: yên bình và sâu lắng. Tôi đã vào lại diễn đàn với con người thật của tôi, tự tạo cho mình một góc nhỏ để “trú ẩn”. Và tôi đã cảm thấy thật sự thoải mái khi không phải sống giả tạo với tâm trạng căng thẳng vì lúc nào cũng sợ mình sẽ bị bại lộ thân phận.
Đôi khi cái ranh giới giữa “thật” và “ảo” rất mỏng manh mà chỉ một bước thôi ta có thể bị rơi vào cái mớ bòng bong của “ảo” và chìm mãi trong đó mà không thể nào có thể bước ra “thật” được nữa.
Ôi, thật và ảo…!!!
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Sang mùa
“…ta viết cho ai, bài thơ đầu xa xứ
Cái lạnh buồn, lạnh chếnh choáng, cô đơn…”
Ừ nhỉ, hình như trời đất đã vào Đông thì phải. Cái lạnh vốn hiếm hoi ở vùng đất phương Nam quanh năm nắng ấm đang khe khẽ cựa mình.
Lạnh.
Lạnh thật.
Lạnh.
Nhưng chưa quá lạnh để phải khoác thêm một tấm áo ấm mỗi lúc ra đường. Chỉ vừa đủ để mũi chút sụt sùi, da khô và môi nứt nẻ.
“…có biết chăng trong hơi buồn tuyệt vọng
Vẫn hỏi thầm mùa Đông bớt lạnh chưa?
Ôi ngày xưa, bao thương nhớ cho vừa
Bàn tay ấm khẽ kiếm tìm tay lạnh…”
Lạnh thì đã sao nào? Chỉ càng làm tăng thêm một chút nồng độ nhớ nhà mà thôi.
Lại nhớ, lại ước ao, lại bùôn, lại vớ vẩn.
“…này em hỡi, hoa đã vàng chưa nhỉ?
Phố có bùôn bởi vắng bước chân ai?...”
Có lẽ… Cúc Quỳ đã rực vàng chiều vắng. Phố chẳng bùôn chẳng nhung nhớ gì đâu. Chỉ có em, em vẫn mãi vương sầu. Bởi Đông đến, khẽ chạm vào nỗi nhớ. Bao nhung nhớ bỗng vỡ òa vụn vỡ. Mùa Đông này tim đã hết lạnh chưa???
Đông này đã bớt lạnh vì đang ở phương Nam ngập nắng mà
Vô tình đánh rớt hạt yêu
Để giờ đi kiếm bao chiều hư vô...
Ôi! Thơ văn của Truelove hay quá. Sao ấy ko gom lại rồi cho ra 1 cuốn sách dành cho lứa tuổi mới lớn nhỉ? Đảm bảo ăn khách
Tớ hơi tò mò 1 tí là mấy bài văn, thơ của Truelove là cảm giác thật hay là cảm giác giả vậy? Tại tớ đọc mấy bài này thấy hay và buồn, mà các văn sĩ ngày xưa có các tác phẩm hay đều xuất phát từ nguồn cảm xúc thật .
Nhất tự vi sư , bán tự vi sư
---
1st Version:
Anyone who teaches me one word - even half a word - is still my teacher.
2nd Version:
Even he who teaches me the smallest bit can still be called my teacher
Please correct my grammar as you see fit. Much appreciated!