Tùng! Tùng! Tùng, Tiếng trống vang ‘ bắt đầu và kết thúc’
Khi tôi bắt đầu chập chững những bước chân đầu tiên tới trường, vai đeo cắp, măt nhìn ngơ ngác bước vào cổng trường điều lạ lẫm đầu tiên đối với tôi đó là tiếng trống “Tùng Tùng Tùng’. Tiếng trống vang lên không chỉ tôi mà tất cả những con người đang ngồi học tập trên ghế nhà trường tại ngôi trường này đều phải nghe và làm theo tiếng trống như một mệnh lênh thân quen báo hiệu trước những điều sắp tới.

Suốt cả năm học của chúng tôi ngày học nào cũng vậy, rất đúng giờ chúng tôi lại được nghe tiếng trống vang lên và làm theo báo hiệu của tiếng trống, đó là đi vào lớp học, đi ra chơi giữa giờ học, điểm báo tới giờ chào cờ, điểm báo tới giờ thể dục giữa giờ, rồi cũng tiếng trống trường vang báo hiệu mùa hè tới chúng tôi được nghỉ hè, và vẫn là tiếng trống trường vang báo hiệu chúng tôi trờ lại lớp học.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học đã điểm, lòng ta lại như thấy yêu hơn cái tiếng trống thân quen và thân yêu…
Tiếng trống đã trở thành một người bạn thân thuộc với chúng tôi từ lúc nào không hay biết. Tôi nhớ có buổi đi học vì mải chơi tôi cùng nhóm bạn không nghe thoe tiếng trồng bỏ giờ học của thầy đi chơi và kết quả là tôi cùng nhóm bạn bị thầy chủ nhiệm phạt đứng trước cờ giữa trời trưa nắng tháng 4, miệng lẩm bẩn mấy câu như là trách móc người bạn thân này, nhưng nếu như không có tiếng trống trường người bạn này thì tôi và những người bạn khác cùng ngồi trong ghế nhà trường không thể biết đến được những bài học bổ ích của thầy cô, không biết được những môn học thú vị, những điều lý thú của những buổi ra chơi giữa giờ, nhờ có tiếng trống mà chúng tôi phân định và biết trước được từng tiết học sắp tới, từng thời gian sắp xếp của nhà trường dành cho chúng tôi.

Và từ ngày đó trở đi như một thói quen nghe tiếng trống là tức khắc chúng tôi làm theo. Tiếng trống trườngđó cứ theo chúng tôi từ năm này tới năm khác, qua 12 năm học của thời học sinh, Tới ngày hôm nay là buổi cắp sách cuối cùng của thời học sinh của tôi và các bạn sắp kết thúc, buổi học cuối cùng ngồi trong lớp học nghe thầy cô giảng bài học cuối cùng nhưng mắt của tôi và các bạn vẫn khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ về phía chiếc trống của trường, và hang loạt những suy nghĩ được hiện lên trong khuân mặt của chúng tôi, những ngày trước chúng tôi mong tiếng trống vang lên thật nhanh, càng nhanh bao nhiêu thì bây giờ chúng tôi lại mong tiếng trống chậm đánh bao nhiêu để chúng tôi được ngồi trong ghế nhà lâu hơn chút nữa. Chỉ vài phút nữa là chúng tôi sẽ có những con người có thể sẽ không bao giờ được nghe tiếng trống nữa mà mải miết vào tìm chỗ đứng cho cuộc sống bên ngoài cổng trường………….