Cái này Ltdra đã cảm nhận được ngay từ lúc đầu gặp bác, cho nên cứ có cảm giác vừa mừng vừa lo. Mừng vì bản thân mình may mắn còn có cơ hội tiếp xúc với các bậc nho sĩ hiếm hoi còn xót lại, đó cũng là điều mừng cho nước nhà ít ra cũng còn một vài học gia Việt ngữ kỳ cựu như bác. Còn lo là bởi Ltdra đây thiệt là không có tí kí lô gam nào để hầu chuyện với bác cả. Vốn luyến tiếng Việt của Ltdra chẳng qua chỉ là đủ để ráp vần A B C mà đọc mà viết thôi. Hy vọng các bác thương cho.