Chiều tháng sáu trời đổ mưa bất chợt
Tôi vội vàng khép nép dưới vành hiên
Cái lạnh buốt xua tan nỗi muộn phiền
Theo con nước về miền xa thăm thẳm
Mưa rơi nặng hay lòng ta trĩu nặng
Những suy tư, toan tính của đời thường
Rồi nhung nhớ chợt ùa về sợ hãi
Cơn mưa này sao giống cơn mưa qua.
Tôi vẫn nhớ gương mặt em ngời sáng
Em mỉm cười rồi chạy đến bên tôi
Nhưng định mệnh đã làm em chùn bước
Nụ cười kia đã vĩnh viễn rời xa
Vào một chiều mưa lất phất nhạt nhòa
Em ra đi bỏ lại bao nuối tiếc
Những kỷ niệm còn đầy trong mắt biếc
Tôi âm thầm cất bước lối cô đơn.
Mưa không đắng nhưng sao lòng mặn đắng
Nỗi đau kia lắng đọng mãi trong lòng
Sao mưa vẫn không hề thôi day dứt
Cho cầu vồng ló dạng đuổi mưa đi.
P/S: bài này được viết lúc trời đang mưa tầm tã