Như trong câu hỏi trước, đây là 2 câu thơ sặc mùi nghệ thuật, giải thích theo kiểu Đạo gia e rằng... chưa thích hợp.
Chỉ nói thêm chút thôi.
Chữ "tú" để ám chỉ một cá thể có bề ngoài vượt trội trong một quần thể (vẫn dùng trong từ "ưu tú"), chữ "tồi" là bẻ gãy, tiêu diệt hết (bạn nào hay đọc Kim Dung chắc biết "Tồi tâm chưởng" ), có lẽ sẽ nên tán thế này: Cây mà cao lên trong rừng, gió quật ngã.