Quote Originally Posted by Baristan View Post
Ngồi một mình giữa phố phường tráng lệ
Tôi bàng hoàng hoài niệm tuổi thanh xuân
Đã qua đi không trở lại một lần
Niềm hối tiếc đong đầy theo năm tháng.

Trái tim nhỏ hao gầy và chai sạn
Tình yêu thương ai trọn vẹn bao giờ
Nơi chân trời một vòng tròn tươi sáng
Rọi hồn ta vào những góc tối tăm.

Tôi vẫn đi lầm lũi và âm thầm
Tiến vào khoảng u mê và khờ dại
Nếu ai bảo,đừng đi! Hãy dừng lại,
Thì xin người cố giữ lấy tim tôi.



cái này tớ tự làm , nghe hơi kỳ , nhưng mọi người thông cảm, tớ không phải là nhà thơ, tại tớ buồn quá .......
Bác cứ vô tư mần thơ trong này. Thơ cần nhất là cảm xúc, mà cảm xúc thì mỗi lúc đều khác cho nên khi có cảm xúc thì viết ra ngay không thôi thì mất tiêu luôn . Mặt khác đây là "vườn thơ cóc" nên vô tư không sợ bi bắt lỗi