Xin chào tất cả mọi người trong diễn đàn,em là lính mới tò te,có jì sai trái anh chị chỉ bảo jùm em ha ,chiện là em đang rất rất cần một bạn nào đó dễ xương thiệt dễ xương dịch jùm em đoạn văn sau qua tiếng anh jùm em,em ngu mấy cái ngữ fáp tiếng anh lắm nên ko bík dịch,mấy anh chị nào jỏi anh văn júp em zới,em xin cám ơn nhìu nhìu
Đoạn văn đây nà mấy anh chị,em cảm ơn trước [dịch gấp gấp jùm em nha mấy anh chị iu zấu ]
Kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên,có lẽ vì thế mà khi nghe các bạn học sinh đồng trang lứa khe khẽ hát vu vơ: “người thầy,vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa,từng ngày,giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…” trong tôi lại trỗi dậy một miển kí ức về thầy dạy môn Văn năm học lớp chín,Thầy Hùng - Người thầy,người cha thứ hai luôn sống mãi trong ký ức tôi.Thầy không những đã dạy cho tôi những tuyệt phẩm văn chương còn dạy tôi về đạo lí và nhân cách.tâm hồn tôi lớn lên qua lời dạy của thầy.và thầy đã dạy tôi hiểu một điều rằng quý báu rằng : “Người thầy giáo cũng giống như người lái đò. Người lái đò luôn đưa khách qua sông và bến bờ có sẵn để cập bến.còn người thầy giáo đưa học trò của mình qua sông, nhưng không có bến bờ. Thầy giáo là người phải cho học trò mình một bến bờ suôn sẻ, vinh quang để đưa đến đó. Trách nhiệm của người thầy, luôn luôn gắn liền đời sống của học trò mình, trên con đường thiên lý mà họ sẽ đi wa". Ðẹp biết bao, một nhân sinh tuyệt vời của thầy – một nhà giáo Việt Nam.Làm sao mà tôi quên được những lời dạy dỗ ấy của thầy.Và làm sao tôi quên được thầy khi chính thầy là người đã khơi zậy trong lòng tôi niềm iu thích môn Văn – một điều mà tôi chưa khám phá được ở bản thân mình.
Ngày nhà giáo Việt Nam sắp đến,với vốn kiến thức còn nông cạn tôi không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng,suy nghĩ của mình về thầy,nhưng ngay lúc này đây tôi muốn nói với thầy rắng:”Thầy ơi! Thầy mãi là đoá phượng hồng thắp lửa sưởi ấm tâm hồn con”